Nhìn Thiếu Khâm ở trên giường lăn lộn, trong miệng còn la hét bị nàng hạ độc.
Hạ Lan Tuyết nóng nảy, vội vàng để chén đũa xuống, đưa tay đè hắn lại, “Chớ lăn, để cho ta xem một chút.”
Thiếu Khâm liền nằm ngửa lại, một đôi tay cũng để yên cho nàng bắt mạch.
Hạ Lan Tuyết tỉ mỉ kiểm tra, cũng không phát hiện ra có gì đáng ngại, nhưng nhìn con mắt hắn đỏ rực, đoán trước hắn ước chừng là để bụng rỗng uống rượu dẫn đến dạ dày khó chịu.
Liền kéo chăn đắp lên trên người hắn, nói, “Ngươi chờ một lát, ta xem một chút cháo đã được chưa? Một lát bưng tới cho, ngươi chịu chút, chịu chút nóng lát, bụng liền hết đau.”
“Không phải là ngươi hạ độc?” Hắn nháy mắt, hoài nghi nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết một hơi bị chặn ở tim, tức giận nói, “Là ta hạ độc, thế nào còn chưa có độc chết ngươi?”
“” Thiếu Khâm mấp máy môi, hừ nói, “Ta đói bụng, đi lấy cháo tới đi.”
“Lão tử là nha hoàn của ngươi sao?” Mắt Hạ Lan Tuyết hung hăng trừng hắn.
Thiếu Khâm nhắm hai mắt lại, lầm bầm một tiếng, “Tự ngươi nói cầm.”
“” Hạ Lan Tuyết nghẹn một cái, một hồi lâu, mới cười lạnh nói, “Ngươi chờ, mới vừa rồi độc dược cho không đủ, một lát ta lại cho nhiều thêm chút nữa, độc chết tên khốn kiếp ngươi.”
Nói xong, hầm hừ đi ra ngoài.
Thiếu Khâm nhẹ nhấc mi mắt, đáy mắt xẹt qua một tia vui vẻ.
Hạ Lan Tuyết vội vã đi vào phòng bếp, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210043/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.