“Tốt lắm.” Tất cả trình tự làm xong,khóe miệng Hạ Lan Tuyết hơi vểnh, lộ ra hài lòng.
Cơ Hoa Âm vui vẻ nhìn nàng, thấy vành mũ quá thấp, che kín ánh mắt nàng, liền đưa tay, sửa sang lại mũ cho nàng.
“Ô.” Nhìn chằm chằm đầu mũi tên trong khay, đột nhiên Tôn lão đầu hô lên, mắt giống như gặp quỷ nhìn Hạ Lan Tuyết, ngón tay run rẩy chỉa về phía nàng, “Ngươi, ngươi...”
“Ngươi cái gì?” Hạ Lan Tuyết đẩy tay ông ta ra, thân thể khẽ dựa vào lòng Cơ Hoa Âm, níu lấy vạt áo của hắn, nói, “Chúng ta về nhà trước.”
Tôn lão đầu vẫn chăm chú nhìn nàng, một hồi lâu, rốt cục nói ra, “Ngươi, ngươi chính là cái tiểu nha đầu Hạ Lan gia kia.”
“Ơ, ngài nhận ra rồi sao.” Hạ Lan Tuyết hoạt bát làm mặt quỷ với ông, “Lão nhân, nơi này giao cho ngài, lát nữa có khả năng nàng ta sẽ sốt, ngài nhớ hạ nhiệt độ cho nàng ta, cho nàng ta uống nhiều nước một chút. Còn đổi thuốc ta tự sẽ đến đổi “
Nói xong, kéo tay Cơ Hoa Âm định đi ra ngoài.
Tuy nhiên,thân hình Cơ Hoa Âm vừa di chuyển, tay áo liền bị người kéo lại.
“Cơ tướng quân.” Một âm thanh suy yếu lọt vào tai, Hạ Lan Tuyết vội quay đầu lại, thấy Tịch Vụ đang chậm chạp mở mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt, hiển nhiên đang tìm kiếm cái gì đó.
Lông mày Cơ Hoa Âm cau lại, không để lại dấu vết rút tay áo về, phân phó Tôn y, “Chiếu cố nàng ta tốt.”
“Gia, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210034/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.