”Dẫn ta đi gặp đại nhân của các ngươi.” Trong lòng Hạ Lan Tuyết không dấu được chuyện, hơn nữa còn có chuyện muốn nói rõ ràng với yêu nhân này.
“Tuyết Nhi.” Tiết ma ma cũng cảm thấy cái đại nhân kia đối với nha đầu quan tâm và ân cần quá mức “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Nói rõ ràng.” Hạ Lan Tuyết nói, xoay người nói với Loan Nguyệt, “Ngươi dẫn đường đi.”
Loan Nguyệt thấy sắc mặt nàng không được tốt, khóe môi không tự giác quyến rũ ra thoáng cái giọng mỉa mai, cũng không lên tiếng, xoay người rời đi.
Hạ Lan Tuyết đi theo ở phía sau.
Bên ngoài, xe ngựa còn chưa chuyển động, Loan Nguyệt dẫn nàng đến trước xe ngựa xa hoa kia lớn tiếng bẩm báo, “Đại nhân, Hạ Lan cô nương cầu kiến.”
“Để cho nàng đi vào.” Trong xe, truyền ra thanh âm réo rắt của Thiếu Khâm.
Hạ Lan Tuyết chưa phát giác ra nghiêm túc, đi vào? Hắn không thể đi ra ngoài sao hừ?
“Cô nương, mời.” Loan Nguyệt vén màn xe lên.
Hạ Lan Tuyết bĩu môi một cái, cũng được, bên ngoài trời đang lạnh, bên trong xe cũng ấm áp hơn đôi chút.
Vừa cúi đầu chui vào trong xe, hơi ấm trong xe lập tức bao phủ lấy nàng.
“Ngươi ở đây thật thoải mái nha ?” Nàng đặt mông ngồi xuống trên ghế đẩu, rất hâm mộ hỏi, đôi mắt không chú ý đến yêu nhân hoa lệ trước mắt mà tò mò quan sát khắp trong xe.
Xe ngựa nàng cũng có , nhưng mà nàng cũng không mấy thích, mùa hè ngồi ở bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210010/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.