Hạ Lan Tuyết giảo hoạt cười, ánh mắt càng thêm lấp lánh, “Công chúa, người sống ở trong thâm cung, không biết đã biết người ta làm xiếc ở trên phố chưa?”
“Xiếc ảo thuật? là cái gì?” Nam Cung Nguyệt tò mò bị gây sự chú ý.
Hạ Lan Chi nghe vậy, khinh bỉ bĩu môi, giải thích, “Chính là ở dưới cầu, mất một đồng tiền có thể xem ít trò chơi, thô tục không chịu nổi, thân phận của công chúa như thế nào, sao có thể xem những loại trò rẻ tiền đó được? “
“Ôi, xem ra ngươi cũng rất am hiểu, chắc không ít lần đi xem trộm nhỉ?” Hạ Lan Tuyết mỉa mai.
Hạ Lan Chi sững sờ, xấu hổ đỏ mặt, “Làm sao ta phải vụng trộm đi xem? Đó là ta nghe bọn hạ nhân kể lại.”
“Tin vỉa hè à?” Hạ Lan Tuyết khẽ cười, nhướn mày hỏi Nam Cung Nguyệt, “Công chúa, có muốn chơi một trò chơi kích thích không?”
Tâm của Nam Cung Nguyệt tâm sớm đã bị dẫn dụ, nhân tiện nói, “Cái gì kích thích, ngươi mau chỉ cho bản công chúa xem.”
“Dùng phi tiêu bắn người, công chúa đã nghe qua chưa?” Hai ngón tay Hạ Lan Tuyết nhấc lên, làm động tác ném phi tiêu.
Nam Cung Nguyệt nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
Hạ Lan Tuyết tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Nhưng mà trò chơi này một người không chơi được mà cần phải có người phối hợp cùng.”
“A?” Nam Cung Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lan Chi.
Hạ Lan Chi đành phải giải thích, “Phi tiêu bắn người, chính là có người ném phi tiêu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3210003/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.