Nghe thấy nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc trắng bệch, Nam Cung Nguyệt ánh mắt hư rồi, muốn cãi lại lại cũng không biết nói cái gì.
Hạ Lan Tuyết nhìn, nở nụ cười, "Nhị vị tỷ tỷ, ta sẽ không nói dối, nhìn xem, tự làm cho mình thật chật vật nha, nói thật cũng không có gì , đúng không?"
"Ngươi, ngươi nói bậy, nói dối rõ ràng chính là ngươi." Nam Cung Nguyệt vịt chết còn cứng mỏ, nhưng khí thế đã hết rồi, không chú ý tới lúc này, mặc dù nói to, nhưng nói chuyện hiển nhiên đã nói lắp rồi.
Điều này cũng làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy, nha đầu kia mặc dù tính tình có chút không tốt nhưng bản chất cũng là thuần lương, ngược lại nếu là nàng, chỉ cần muốn nói dối, liền không mang theo chột dạ nháy mắt một cái cũng không.
Cười cười, Hạ Lan Tuyết giải thích, "Được rồi, công chúa Thần Châu, chúng ta vì nam nhân mình yêu mà đánh nhau không mất mặt, nhưng, đánh nhau thua mà còn đi đặt chuyện nói dối là không tốt. Đánh thua là tài nghệ không bằng người, nên đi luyện lại tài nghệ thật giỏi rồi trả thù cũng không muộn. Còn nếu nói dối hãm hại người là bản tính không tốt . Hoa Âm nói rồi, hắn tương lai muốn tìm nữ tử, xinh đẹp cũng không cần nhiều, nhưng bản tính phải tốt, đặc biệt là không thể nói dối hại người."
Cơ Hoa Âm khóe môi khẽ mấp máy, nghĩ thầm, đây là y văn lời của hắn sao?
Nam Cung Nguyệt ánh mắt lóe lên, có chút chột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209974/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.