Trở lại Tuyết Uyển, Thu Hương lo lắng hỏi, "Tiểu thư, ngài đưa cho đại lão gia hai mươi vạn lượng bạc, có thể yên tâm sao ?"
"Không yên tâm thì có thể làm gì?" Hạ Lan Tuyết ngồi trên ghế dựa, tự rót một chén nước, uống một hớp lớn, rồi hỏi, "Bích Văn đã về chưa?"
Đàn Hương lắc đầu, "Chưa thấy về đến ạ "
"Ừm." Hạ Lan Tuyết nhìn lướt qua ba nha đầu trong phòng, Thu Hương, Thu Văn và Đàn Hương, âm thầm nhún vai, cảm thấy công phu của các nàng cũng không bằng mình, xem ra đêm nay tự mình phải ra tay thôi.
"Được rồi, ở chỗ ta không cần người hầu hạ nữa, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Nhìn thấy ánh mắt kia của Hạ Lan Tuyết, Thu Hương có dự cảm không tốt lắm, gần đây tiểu thư thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện không nói với các nàng, âm thầm hành động.
Hạ Lan Tuyết buồn cười, "Có thể có chuyện gì? Đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ." Vài nha hoàn lui ra.
Hạ Lan Tuyết vội vàng lục tung , cuối cùng cũng lục được một bộ đồ dạ hành.
Lụa đen che mặt, hắc y che thân, sau khi soi qua gương, xác định không có vấn đề gì, nàng thổi đèn, lặng lẽ bò ra ngoài từ cửa sổ, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn biến mất tại Tuyết Uyển.
Ban đêm gió thổi vào người hơi lạnh , rất thoải mái.
Hạ Lan Tuyết mang theo tâm tình vui sướng, đi thẳng đến quý phủ của thị lang, khóa trường mệnh của đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209965/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.