"A!" Tô Minh Ngọc sợ hãi kêu nhảy dựng lên, lại không nghĩ rằng, động tác quá mạnh làm cho đàn cổ trước mặt rơi xuống mặt đất.
Hơn nữa rơi xuống lại rất cổ quái, rơi xuống một cái lại bật lên rồi lại rơi xuống..
Bởi vì chỗ ngồi của Hạ Lan Tuyết, không những cản trở tầm mắt của Cơ Hoa Âm, mà còn cản trở động tác hắn cứu đàn.
Thật là bi ai, đàn cổ bị rớt lên bật xuống hai lần gãy mất rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc sợ hãi trắng bệch, bất chấp có con vật nhỏ đang chạy trong cổ áo ấp úng.
"Hoa Âm, ta... A." Cũng không biết là do bị tiểu động vật kia cắn hay là bị làm sao, nàng ta vừa định giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lại vặn vẹo, cả thân thể căng thẳng, sợ hãi vừa thống khổ nhìn Cơ Hoa Âm, đột nhiên, như không chịu được nữa, vành mắt đỏ lên, chạy đi mất.
"Ui cha." Hạ Lan Tuyết hậu tri hậu giác đứng dậy, đi đến bên cạnh đàn cổ bị rơi, lại nhìn qua bóng dáng Tô Minh Ngọc đang bỏ chạy, vẻ mặt rất ngạc nhiên cùng khó hiểu, "A, Tô tỷ tỷ làm rơi đàn của ngươi, bỏ chạy mất rồi ?"
"Nên chạy không phải là ngươi sao?" Cơ Hoa Âm ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng cái ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo.
"A? Thế nào lại là ta?"Hạ Lan Tuyết giả bộ hồ đồ, ngượng ngùng cười cười, nhìn thân hình cao lớn của hắn đứng lên, sợ xoay người bỏ chạy, "Ui, ta thiếu chút nữa đã quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209945/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.