Chương trước
Chương sau
"Lấy thuốc sao?" Hạ Lan Tuyết nghe vậy lông mày nhướn lên, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng cười khẽ, "Ta còn tưởng là Thiếu Khâm đại nhân tới xét nhà đấy, bên trong bên ngoài đều là thái giám cầm kiếm, dọa chết người."

Ước chừng cũng chỉ có Đại Chu này mới có cảnh hoang đường thế, thái giám bội kiếm, ba nghìn cấm vệ quân lại do thái giám tạo thành.

Lão hoàng đế này cũng không sợ ngày nào đó thái giám mưu phản, trực tiếp cầm kiếm chém mình?

"Hạ Lan tiểu thư hiểu lầm." Sắc mặt Thiếu Khâm không đổi, môi đỏ mọng rất nhỏ quyến rũ ra, "Dược của hoàng thượng, không giống với dược của người khác, Bản Đốc tự nhiên không thể buông lỏng cảnh giác."

"Vậy cũng không thể cáo mượn oai hùm, dưới trời nóng như này lại bắt toàn bộ người của ta quỳ ở trong sân đi?" Hạ Lan Tuyết vểnh lên môi, trắng trợn nói ra bất mãn.

"A, có việc này?" Thiếu Khâm cực kỳ vô tội nhìn nàng, dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, sạch sẽ mà tốt đẹp.

Trong chớp mắt Hạ Lan Tuyết như có ảo giác, chắc lời đồn đại hắn giết người thành tinh sai rồi? Hắn dám giết gà sao?

Nhưng vào lúc này, Thiếu Khâm cực kỳ bình thản nói thêm một câu, "Chỉ là Bản đốc có phân phó, nếu như một canh giờ mà không thấy Hạ Lan đại tiểu thư xuất hiện, liền cắt xuống đầu của một người, hai canh giờ không xuất hiện, liền cắt xuống hai cái, lại cho chính bọn họ rút thăm quyết định trước sau... thôi."

Còn thôi?

Hạ Lan Tuyết lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, "Ngươi, ngươi, "

Nói ra lời tàn nhẫn như vậy, thế nhưng khuôn mặt không thay đổi, quả nhiên là biến thái .

"Hạ Lan tiểu thư, hình như là đến giờ rồi." Thiếu Khâm thoáng nghiêng đầu qua, nhìn về phía đồng hồ cát trên bệ cửa sổ.

Hạ Lan Tuyết cả kinh, đồng hồ cát này là lúc rảnh rỗi nàng để ở bệ cửa sổ để tiêu khiển, cát ở bên trong chảy hết xuống toàn bộ, vừa vặn cần một canh giờ.

Mà bây giờ, cát bên trong thủy tinh đã chảy xuống gần hết.

"Này, ta không có mang theo, ta từ trong phủ chạy tới, cũng phải mất hơn nửa canh giờ." Hạ Lan Tuyết tức giận trừng mắt hắn.

Trên mặt Thiếu Khâm mang nét vui vẻ quen thuộc, nghiêm túc nhắc nhở, "Cho nên, Hạ Lan tiểu thư phải nhanh chút ít, chớ nên ở nơi này lãng phí nước miếng cùng bản đốc. Nếu thật sự yêu thích bản đốc như lời nói, xong chuyện này, bản đốc sẽ tìm cơ hội nói chuyện tiếp với Hạ Lan tiểu thư."

Phốc, Hạ Lan Tuyết suýt nữa cười thành tiếng, nam nhân này đã trở thành thái giám còn muốn diễn, thật muốn trêu trọc nàng sao?

Thật sự muốn tức giận, hắn có thể chịu được sao? Hừ.

"Được rồi, ngươi chờ, ta đi lấy." Hung hăng nghiến răng, nàng hầm hừ xoay người liền đi vào phòng trong dược đường.

Đáng chết, nàng chỉ nhớ rõ chuyện lão hoàng đế đuổi theo muốn dược, lại không nhớ rõ còn có kỳ hạn mười ngày.

Nàng đột nhiên trùng sinh, còn rất nhiều việc cần làm, sao còn để ý đến việc chế dược cơ chứ?

Trong dược này của lão hoàng đế, có hoa của cà độc dược làm thuốc dẫn, vật này một khi dùng đến, sẽ gây nghiện, sợ là lão hoàng đế đã không còn chịu nổi nên mới điều người của ti lễ giám đến trực tiếp đòi dược.

Lần này phiền toái.

Cũng không biết mẹ ruột của mình, vì sao lại cho lão hoàng đế dùng dược này?

Chỗ nào là thuốc bổ, rõ ràng là độc dược.

Sau khi mẫu thân qua đời, muốn tìm hiểu chuyện này cũng không dễ.

Chỉ là, nếu muốn chế thuốc, tất phải có hoa của cà độc dược, nhưng hoa này rất khó tìm, không biết mẫu thân tìm đâu được.

Mới nghĩ tới, trong đầu nàng đột nhiên chợt lóe qua một món vật - - khuyên tai ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.