Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết lộ ra thần sắc khó xử, ánh mắt đảo qua lại cả hai bên, mới nói, "Di nương một mực chắc chắn không phải là Nhị muội muội trộm, nhưng nhị thẩm rõ ràng lục soát thấy ở dưới gối. Vậy là như thế nào đây? Hoặc là, nhị muội muội ngươi cũng nên đưa chứng cứ ra đi, chứng minh không phải là ngươi gây nên, như thế nào?"
"A?" Hạ Lan Chi sửng sốt, "Cái này như thế nào ta có thể chứng minh được?"
"Đúng vậy, đại tiểu thư, ngài không phải đang làm khó chúng ta sao? Nếu chúng ta biết rõ dưới gối có đồ, còn phát sinh chuyện này sao?" Vành mắt Trầm thị hồng hồng, ủy khuất nhìn Hạ Lan Tuyết
"Phải không?" Hạ Lan Tuyết chẳng nói đúng sai hừ một tiếng, ánh mắt đột nhiên sắc bén nhìn chằm chằm Trầm thị, chậm rãi mở miệng, "Ở Tây Uyển này trừ hai mẹ con ngươi ra, cũng chỉ có mấy nha hoàn, ngoại nhân há có thể tùy tiện xuất nhập, hơn nữa còn có thể đem cây trâm kia để ở dưới gối?"
Trầm thị bị hỏi khó, mắt trợn tròn, một bộ mờ mịt không biết làm sao.
"Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngài cũng cho rằng là Chi Nhi trộm?"
"Đại tỷ tỷ, Chi Nhi không có trộm đồ." Hạ Lan Chi ngạc nhiên chớp mắt một cái, liền khóc to lên, khóc như muốn ngất xỉu ở trong lòng Trầm thị.
Sau đó, lẩm bẩm khóc ròng, "Di nương, vì sao ngài lại cứu ta? Không bằng để ta chết đi cho xong? Ô ô."
"Đứa nhỏ ngốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/3209898/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.