"Quỵt nợ? Lúc đó gia có giao hẹn với ngươi sao?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn của Cơ Hoa Âm.
Hạ Lan Tuyết đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người này đã ngồi dậy từ lúc nào, trên người khoác một cái áo khoác màu đen viền vàng thêu tường văn, khí thế lạnh lùng.
Nàng hơi nhíu mày, sáng lạn cười, "Ơ, gia tỉnh? Vậy tốt rồi, bạc kia tính toán với ngài là được rồi."
"Gia, nàng nói muốn một vạn lượng." Tôn lão đầu vẻ mặt đau khổ nói.
"Một vạn lượng?" Cơ Hoa Âm mi mắt nhẹ mở ra, con ngươi thâm thúy lạnh nhạt nhìn nàng, lãnh ngạo cô thanh nhưng lại thịnh khí bức người, chỉ nhìn thoàng qua như vậy, liền làm cho người ta có cảm giác trong nháy mắt bị coi rẻ như bụi bặm.
Hạ Lan Tuyết nhún vai, bĩu môi cười nói, "Đúng vậy, gia ngài thân mình vạn kim, ít đi chẳng phải là vũ nhục ngài sao?"
"Đúng không nhiều lắm." Hắn trả lời, có lẽ là giải trừ cổ độc, giờ phút này, hắn khí sắc không tệ, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân, giống như điêu khắc vậy, liền ngay cả Hạ Lan Tuyết cũng không nhịn được muốn nhìn nhiều thêm vài lần.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, lời nói lành lạnh của hắn làm cho Hạ Lan Tuyết hận không thể xông tới đánh tàn cái mặt của hắn.
Hắn nói, "Gia nhớ rõ, gia trước đã nói qua, giải không được, muốn cái mạng nhỏ ngươi."
"Ta giải được rồi." Nàng dương dương đắc ý.
"Cho nên, gia lưu lại cái mạng nhỏ này cho ngươi." Hắn lại nói.
Nàng lại thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/138529/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.