Đêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người.
Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng.
Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có một mình nàng.
"Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân không còn chút hơi sức.
Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh âm rất nhỏ giống như là ảo giác, gấp rút đi đến cạnh giường, "Nương nương, ngài đã tỉnh?"
"Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, "Hiện tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?"
"Đã giờ sửu một khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay không?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng nói.
"Không cần." Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
Thân thể này của nàng nàng biết rất rõ ràng, chỉ sợ đại nạn đã đến.
Nàng không sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình yêu, không có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.
Chỉ là, thời gian vui vẻ lúc nào cũng quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi nàng chưa kịp sinh con cho hắn.
"Hoàng thượng đang ở đâu?" Vừa nghĩ tới nam nhân mình yêu sâu sắc kia, Hạ Lan Tuyết ánh mắt tro tàn lại khôi phục một chút tức giận, thậm chí phi thường sáng trong.
Đàn hương nhìn nhưng trong lòng tim đập thình thịch, có cảm giác điềm xấu lan khắp toàn thân, làm cho nàng thanh âm đều phát run, "Nô tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-trung-sinh-nang-the-hung-han-cua-lanh-vuong-phuc-hac/138514/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.