Nằm ở trên giường, Noãn Noãn nhắm mắt chăm chú nghe, cũng không nghe rõ phương pháp xử lý của vân ế, đang còn nghi hoặc, chỉ nghe thấy Vân Ế lớn tiếng nói: “Cho nên, lão đại, ngươi nhất định phải nói những lời tâm huyết, dùng thật lòng của mình gọi Noãn Noãn tỉnh, biết không?”
Noãn Noãn âm thầm gật đầu một cái, hiện tại cô đang hưởng thụ, mới không cần nhanh tỉnh như vậy!
Tâm tư của Mộ Dung Thánh Anh dồn hết vào phương pháp Vân Ế dạy cứu người, căn bản cũng không chú ý tới Vân Ế. Quay đầu lại nhìn Noãn Noãn đang mê man, một tay ôm lấy Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, đã như vậy, ta dẫn nàng đi, chúng ta sống lại cuộc sống chúng ta đã sống trước đây một lần, nếu như có chút ký ức đẹp lưu giữ nàng lại, để cho nàng tỉnh lại. Cầu xin nàng, ngàn vạn lần không được do dự!”
Noãn Noãn bị hắn bế lên, ra khỏi phòng, phía ngoài Vân Ế đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, trên xe ngữa ước chừng đã có đủ lương khô và thức ăn trong hai ngày.
Lãnh Cầm và Hàn Tiêu đánh xe, Mộ Dung Thánh Anh và Noãn Noãn ngồi ở trong xe ngựa, xe ngựa hướng Đô thành mà đi.
Nửa ngày sau, xe tiến vào hoàng cung, nằm trên giường ở Phượng Vũ cung, ngửng hương nhang quen thuộc tử bốn phía, trong đầu Noãn Noãn không ngừng nhớ lại những hình ảnh trước kia, bên tai là tiếng nói người đàn ông lẩm bẩm đàm thoại: “Noãn Noãn, đây là tẩm cung của nàng, nàng nhớ không? Trẫm đã nói qua, nàng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-o-tren-tram-o-duoi/560493/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.