Edit: Thiên Kết Sắc trời dần dần tối, Noãn Noãn đứng một mình ở bậc thềm của sơn động. Nàng đã sống trong sơn động này mười ngày, mặc dù Kim Ưng và Vân Ế mỗi ngày đều tới nhưng Noãn Noãn vẫn không thể thích ứng được cuộc sống ở đây. Nàng mong thân thể sớm bình phục để trở lại cuộc sống ngoài kia. Có bóng người bay xuống, trên tay Vân Ế bưng chén thuốc đi vào, ánh mắt phức tạp nhìn Noãn Noãn, hắn nhẹ nhàng để chén thuốc xuống sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. “Vân Ế.” Noãn Noãn gọi hắn lại: “Vân Tụ như thế nào rồi? Đợi đến khi Kim Ưng trở lại ta sẽ nói với hắn.” Vân Ế dừng bước chân, con mắt chợt tối sầm lại, hắn chậm rãi xoay người, cố gắp áp chế tâm tình ở trong lòng, bình tĩnh mở miệng: “Không cần, Vân Tụ muội ấy…….vĩnh viễn không cần ngươi cầu xin giúp.” Noãn Noãn sững sờ: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Vân Ế lạnh lùng xoay mặt: “Muội ấy hôm qua đã rơi xuống vách núi mà chết rồi.” Noãn Noãn kinh ngạc há to miệng, không dám tin, chạy tới trước mặt Vân Ế: “Làm sao có thể? Ngươi đang nói đùa phải không?” “Ngươi cho rằng ta sẽ đem tính mạng muội muội ruột thịt ra để đùa giỡn sao?” Vân Ế lạnh lùng cười: “Trời cao thật sự rất tàn nhẫn, một thân ta đầy y thuật dù cho muội ấy có bị trúng độc hay bị thương nặng nhưng chỉ còn một hơi thở ta cũng đều có thể cứu muội ấy, nhưng lại là đêm khuya mà té xuống vách núi, lúc phát hiện thì thân thể đã không còn nhận ra được nữa rồi.” Noãn Noãn kinh hãi nói không ra lời, không chỉ bởi vì tin Vân Tụ chết mà còn bởi vì nét mặt của Vân Ế. Trước kia Vân Ế rất hồn nhiên thiện lương, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn chìm trong bi thương, nhưng cả người lại không tỏ ra tức giận chút nào. “Ngươi bớt đau buồn.” Noãn Noãn chỉ có thể an ủi như thế. Vân Ế di chuyển con mắt nhìn sang nàng, trong ánh mắt có chút oán giận: “Chẳng lẽ ngươi không phải nói một câu xin lỗi sao?” “Ta? Tại sao?” Noãn Noãn sững sờ, nàng càng thêm không hiểu. “Muội ấy bởi vì ngươi mà chết.” Vân Ế nhỏ giọng nói: “Muội ấy muốn có được lão đại, cho nên mới lấy mị dược của ta, nhưng lại không nghĩ đến lão đại có nghị lực kiên cường như thế. Lão đại trúng mị dược của ta mà vẫn có thể chạy trốn. Vân Tụ rõ ràng là muốn đi tìm lão đại về, mới bị…Đây cuối cùng cũng bởi vì có sự xuất hiện của ngươi.” Vân Ế đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Noãn Noãn: “Nếu như sau này ngươi và lão đại ở chung với nhau mãi mãi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, còn nếu như ngươi vứt bỏ lão đại, ta Vân Ế thề, cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.” Noãn Noãn sợ hết hồn, đây gọi là uy hiếp sao? Nét mặt oán giận trên mặt Vân Ế dần dần bình tĩnh lại: “Thật xin lỗi, là do ta quá kích động, nhưng vừa nghĩ tới Vân Tụ tới lão đại, ta lại không cách nào bình tĩnh được” Noãn Noãn cũng không biết nói gì thêm, chỉ biết yên lặng nhìn hắn. “Lão đại đã rời khỏi đỉnh Kim Ưng, hắn để cho ta nói với ngươi một tiếng, ngươi cứ an tâm ở chỗ này mà dưỡng thương, mỗi ngày ta sẽ đem ba bữa cùng với thuốc đến.” Vân Ế nói xong bèn chậm rãi xoay người rời đi. “Kim Ưng đã đi rồi sao? Tại sao lại phải đi?” Noãn Noãn lên tiếng ngăn hắn lại, hỏi tới. Không có Kim Ưng, Noãn Noãn nhất thời không có ý muốn ở lại đây. Chẳng lẽ muốn nàng mỗi ngày đều phải đối diện với Vân Ế sao? Có lẽ trước đây nàng với hắn vẫn được xem là bằng hữu nhưng hiện tại thì chưa chắc. Vân Tụ đã chết, Vân Ế thật sự không sao? Lớn lên từ nhỏ ở tổ chức sát thủ, Noãn Noãn không chắc có thể tin tưởng người có thù oán với mình. Vân Ế nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Mộ Dung Vương Triều gặp phải phản loạn, lão đại đi xem một chút rồi.” “Phản loạn?” Vân Ế, ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?” Noãn Noãn gặng hỏi. Vân Ế ngước mắt lên, con ngươi đột nhiên sinh ra ánh mắt kỳ quái: “Long Noãn Noãn, ngươi nói cho ta biết, Hoàng đế Mộ Dung Vương Triều và lão đại, ngươi thích ai?” Noãn Noãn sững sờ, không hiểu tại sao hắn lại hỏi cái này. “Ta nói rồi, nếu ngươi phụ lòng lão đại, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, muội muội ta dù có biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi. Cho nên ngươi chính là nên an tâm ở đây tĩnh dưỡng đi, chờ lão đại trở lại.” Vân Ế lạnh lùng xoay người, đi tới cửa động rồi tung người bay đi. Noãn Noãn nhíu mày, như vậy thì thật sự không thể không đợi được nữa rồi. Trước tiên không nói đến sự bất thường của Vân Ế, mà Mộ Dung Vương Triều còn xảy ra phản loạn….. Noãn Noãn không kiềm chế được lòng mình mà lo lắng cho Mộ Dung Thánh Anh. Có phải Dung Yên Nhi đã trở lại? Còn Mộ Dung Thánh Ly thì sao? Bóng đêm từ từ phủ xuống, Noãn Noãn uống bát thuốc sau đó ăn qua loa một chút thức ăn, rồi lẳng lặng chờ đợi, đợi đêm khuya sẽ rời đi. Sơn động này theo như nàng quan sát ban ngày thì ước chừng cách vách núi khoảng mười thước. Khoảng cách này nếu là lúc nàng không bị thương có lẽ có thể nhảy lên được nhưng thời điểm này lúc thân thể chưa lành hẳn, cử động cũng chưa có lực thì leo lên trên cũng không phải là đơn giản. Nàng mang theo hai thanh chủy thủ, từ cửa động dựa vào chúng làm thành bậc thang từ từ mà leo lên, mất một lúc lâu sau nàng mới lên tới đỉnh núi. Noãn Noãn lặng lẽ đi xuống núi, nàng đi đường núi suốt đêm, đi cho đến khi trời sáng nàng cũng chưa đi ra khỏi địa phận của ngọn núi. Buổi sáng mùa đông nên nhiệt độ dường như rất thấp, hơi thở Noãn Noãn cũng nhanh chóng bị đông lại thành băng, đôi chân cũng hoàn toàn bị đông cứng, nhưng Noãn Noãn biết mình không thể dừng lại, chỉ sợ nếu dừng lại nàng sẽ không còn hơi sức để đứng lên nữa. Noãn Noãn kiên trì đi một buổi sáng, cuối cùng nàng cũng gặp được một cái chợ nhỏ, vừa đói, vừa mệt nàng cảm thấy mừng đến muốn khóc. Nàng tìm một cái khách điếm, mướn một gian phòng hảo hạng, vui vẻ tắm nước nóng, thoa thuốc lên chân tay bị tổn thương bởi giá rét, sau đó thuận tiện mua vài bộ y phục cùng một con ngựa. Sau khi làm xong Noãn Noãn lại chuẩn bị lên đường. “Khách quan, thức ăn người gọi đã đến rồi.” Có tiếng gõ cửa phòng, giọng của tiểu nhị bên ngoài phòng truyền đến. Noãn Noãn đi ra mở cửa, nàng đã sớm đói bụng lúc này nàng có thể ăn hết một con trâu. Cửa phòng vừa mở ra, Noãn Noãn trông thấy Long Chiếu An ở phía sau lưng tiểu nhị. “Noãn Noãn, thật sự là con…con rốt cuộc trốn ra được rồi!” Long Chiếu An vội vã kéo Noãn Noãn qua. Noãn Noãn đối với Long Chiếu An thật ra không hề có cái gọi là tình cảm phụ tử, nhưng dù sao đây cũng là thân xác của con người ta nên nàng cũng chỉ có thể cau mày. Quả thật là nếu như không có chuyện gì thì sẽ không đến quỳ dưới chân Phật, sau khi Noãn Noãn ăn no xong thì nàng cũng có thể biết được mục đích của Long Chiếu An khi tới đây. Mộ Dung Thánh Ly phát động phản loạn, trong chiều chỉ có ba phần thế lực nghe theo sự chỉ huy của hắn. Hắn tuyệt đối không ngờ được rằng trong thời gian ngắn ngủi Mộ Dung Thánh Anh có thể thay đổi hết toàn bộ chân tay của hắn ở trong cung, cho nên hắn chỉ có thể bắt tay với Long Chiếu An. Mà lão hồ ly Long Chiếu An trong tình thế này thì bảo trì vị trí trung lập, hắn viện cớ vì nhớ nhung nữ nhi mà sinh bệnh nặng nhưng lý do này cũng không dùng được lâu liền biến thành nhớ đến phát điên, không thấy mặt đâu nữa. “Tìm thấy con thật là tốt!” Long Chiếu An một mực lặp lại những lời này. Noãn Noãn cảm thấy sự từ bi trong mắt Long Chiếu An thật chói mắt vô cùng. “Tìm ta chỉ vì một lý do không phải sao?” Noãn Noãn lạnh lùn mở miệng: “Hiện tại Mộ Dung Vương Triều đang bị chia rẽ, người Hộ Long Đường không phải lợi dụng thời cơ mà tấn công vào sao?” Long Chiếu An không hề tỏ ra tức giận, ngược lại tỏ ra rất tán dương: “Không hổ danh là nữ nhi Long Chiếu An ta nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua, cùng với cha thật là hợp. Chúng ta không cần vội vã trở về, để cho hai huynh đệ chúng đấu nhau ta sống ngươi chết, đến lúc đó chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Tứ đại hộ pháp Hộ Long Điện đã phái người liên lạc với cha, chỉ cần chúng ta trợ giúp bọn họ lấy được Mộ Dung Vương Triều, cha đã giúp Hộ Long đường lập được công lao lớn có thể sẽ được đứng vào hàng ngũ Hộ Long đường đứng đầu. Hơn nữa nghe giang hồ đồn đãi Ngạo Long Quyết sẽ ra đời sớm hơn hai năm, Phi Long hội chẳng mấy chốc sẽ được tiến hành, đến lúc đó Noãn Noãn con có thể dựa vào lần lập công này để lên làm Thánh Nữ, như vậy thì Long gia chúng ta sẽ rạng rỡ tổ tông.” Noãn Noãn chỉ cười lạnh một tiếng mà không nói thêm lời nào, thì ra đây chính là lập trường của Long Noãn Noãn, làm ngư ông, đứng nhìn con trai và con hạc đánh nhau, xem ra lúc Long Noãn Noãn vào cung làm Hoàng hậu thật tình không phải là vì tình cảm mà chỉ là một quân cờ của Long Chiếu An. Long Chiếu An thấy Noãn Noãn không nói lời nào chỉ cười lạnh, trong long ông ta cũng có chút thấp thỏm: “Noãn Noãn, cha biết con đã quên chuyện đã qua, hơn nữa con đối với Hoàng thượng cũng có tình cảm, nhưng hôm nay Hoàng thượng đã đem con ra làm điều kiện trao đổi, đối với con chỉ hoàn toàn là lợi dụng, cho nên con cũng không cần bận tâm những thứ này. Lại nói, cho dù con quên tất cả, con vẫn là Long Noãn Noãn, trên vai con vẫn còn trách nhiệm đang mang.” Noãn Noãn đâu có nhớ cái trách nhiệm chó má gì đó, nhưng hiện tại nàng rất rõ đây không phải là lúc nói những lời này. Mộ Dung Thánh Anh không có Long Chiếu An cùng Hộ Long đường hỗ trợ mà chỉ dựa vào cấm vệ quân của hoàng cung thì có thể chống lại đội quân của Mộ Dung Thánh Ly sao? Cho tới bây giờ Noãn Noãn mới phát hiện trong lòng nàng vẫn có bóng dáng Mộ Dung Thánh Anh. “Noãn Noãn, con nói cái gì đi.” Long Chiếu An nhẹ giọng thúc giục. Noãn Noãn cười nhẹ nhàng: “Kế sách của phụ thân rất tốt, cứ theo như đó mà làm đi. Chỉ là nữ nhi đã vào cung 3 năm, lại bị mất trí nhớ, đối với Hộ Long đường đã không còn nhớ gì nữa, không biết cha có thể kể lại cho con nghe chuyện về Hộ Long đường không?” Long Chiếu An thấy phản ứng của Noãn Noãn như thế thì mừng đến mức cười không khép miệng lại được. Ông ta nghĩ, mặc dù Long Noãn Noãn đã mất trí nhớ nhưng vẫn là con gái của ông ta, hơn nữa hiện tại Mộ Dung Thánh Ly đã tạo phản, lại là người tình trước kia của Long Noãn Noãn thì hắn tự nhiên sẽ không đề phòng Noãn Noãn. Trong vòng một canh giờ Noãn Noãn đã hoàn toàn hiểu được lịch sử của Hộ Long đường, hơn nữa nàng còn làm cho Long Chiếu An đem mình tiến cử với mấy vị đương gia. Long Chiếu An thấy Noãn Noãn để ý chuyện của Long Hộ đường thì mừng đến mức miệng không ngậm lại được, ông ta lập tức phong Noãn Noãn làm Phó đường chủ Long Hộ đường. Năm ngày là khoảng thời gian Long Chiếu An nghĩ để Mộ Dung Thánh Anh chống cự nhưng lại không có nghĩ tới qua hết năm ngày, quân đội của Mộ Dung Thánh Ly cũng không thể nào đánh hạ Đô Thành. Một hôm thời tiết ấm áp, sau khi Noãn Noãn ăn trưa xong thì liền đi tới đình viện. Chỗ đình viện này là Long Chiếu An mua lại, nghe nói trước kia nó thuộc về một đại gia đình, Noãn Noãn rất thích nới này, bởi vì trong sân có một xích đu thật cao. Lúc còn nhỏ, Noãn Noãn rất hâm mộ cũng bạn nhỏ được ngồi trên xích đu để chơi đùa. Lúc xích đu bay lên trời cao giống như được giải thoát khỏi cuộc sống thực tế, bay lượn trên trời cao giải thoát khỏi phiền não. Đáng tiếc lúc đó nàng đang sống trong cuộc sống khắc nghiệt, căn bản không có cơ hội ngồi lên xích đu để chơi đùa. Noãn Noãn ngồi trên xích đu, thân thể nàng nghe nhàng bay lên cao, đưa qua đưa lại. Một bóng dáng tuyết trắng từ trên tường bay xuống, giống như mây ở trên trời đáp xuống, lướt trên tuyết mà đi đến đứng trước mặt nàng. Người đàn ông ấy đứng trước mặt Noãn Noãn không xa, khóe môi dịu dàng nhếch lên, ánh mắt buồn bã cùng lạnh nhạt đều bị thu hồi, chỉ còn lại trong đó là dịu dàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]