Chương trước
Chương sau
Editor: nhuandong
Beta: thuyvu115257
Bạch y dọc theo đường cong tinh xảo của nam tử rơi xuống, che lại màu đỏ trên đất, không một mảnh vải đứng trong gió rét, toàn bộ thân thể tái nhợt bi thương. Bờ môi lạnh lẽo, nở một nụ cười mờ ảo như có như không, đôi mắt lạnh nhạt nặng nề đứng trong gió rét từ từ hiện lên rực rỡ.
Nam nhân đường hoàng đứng đó, cười như không cười nhìn Noãn Noãn, cả người như một nhát trí mạng khiến cho người khác không thể kháng cự. Nhất là thân thể che giấu dưới mái tóc dài, trắng cùng đen hai màu tương phản đối chọi kịch liệt, duy mỹ giống như một kiệt tác cao siêu.
Không phải chưa từng nhìn qua nam nhân trần truồng, nhưng trước giờ chưa hề có loại rung động này. Noãn Noãn từng bước từng bước chậm rãi đến gần nam tử, hai mắt mờ mịt hoàn toàn không nhìn rõ cảm xúc.
Theo từng bước nàng đến gần, Noãn Noãn cảm thấy nam nhân đang khẩn trương, mắt sáng lập lòe bất định, lông mi thon dài dày đặc như cánh bướm trong gió lớn nhẹ nhàng run rẩy, đốt ngón tay do dùng sức mà tái nhợt.
Ngay lúc Noãn Noãn vươn cánh tay, nam tử đột nhiên khẽ ngửa mặt, thản nhiên cười với nàng, như trừng phạt người đời tham niệm yêu nghiệt. Trong nháy mắt giật mình thu lại ánh mắt say đắm tham lam, đôi mắt đen như mực, liều mạng nặn ra một tia cám dỗ ẩn núp dưới hồ nước cuối thu. Hắn chậm rãi mở miệng, mang theo hơi thở hấp dẫn bị đè nén, muốn mở miệng.
“Bốp!” Một tiếng bạt tay trong trẻo vang lên, đột ngột phá vỡ hình ảnh vô cùng mỹ quan.
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh hơi lay động do tiếp nhận cái tát kia, không dám tin nhìn nữ nhân đang tức giận trước mắt.
“Mộ Dung Thánh Anh, đối với ngươi mà nói, thân thể của ngươi có lẽ không đáng bao nhiêu, nhưng với ta, lần đầu tiên của ta rất trân quý. Muốn có được lần đầu tiên của ta, ngươi không xứng!” Lời nói lạnh lùng vang dội trong gió rét, Noãn Noãn xoay người, cũng không quay đầu rời đi.
Quần áo màu tím sắc bén biểu lộ rõ ràng sự tức giận mà dứt khoát của nữ tử.
Năm ngón tay rõ nét in trên khuôn mặt tái nhợt, Mộ Dung Thánh Anh trợn mắt đứng sững người. Như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia, chậm rãi, hắn rũ mắt xuống, nắm thật chặt các đốt ngón tay, bi thương cười thành tiếng.
Chung quy là nàng chê hắn bẩn!
Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy thân thể tái nhợt bi thương của nam nhân. Nàng chưa từng cảm thấy nam nhân kia bẩn, mặc kệ đã xảy ra những chuyện gì. Cho dù trong tưởng tượng của nàng cũng không có hình ảnh đó.
Noãn Noãn đối với Mộ Dung Thánh Anh, chỉ cảm thấy hắn đáng thương mà thôi. Có lẽ Mộ Dung Thánh Anh cũng đã từng là một thiếu niên có nụ cười đáng yêu, ở trong gió giục ngựa hát vang, ở trong tuyết ném tuyết hưởng mai, ở trong mưa giả bộ lãng mạn, ở trong sương mù cười nhìn thiên hạ.
Nhưng mà do lão nữ nhân đó, do cung đình này đã thay đổi hắn. Mỗi ngày hắn đều cười, nhưng không có một nụ cười nào ở trong mắt, ở trong đáy lòng hắn cả. Hắn dùng nụ cười để che giấu nội tâm sợ hãi, che giấu suy nghĩ của mình. Đã từng, Noãn Noãn có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn, lại bị hắn tàn nhẫn đánh nát.
Nàng có thể dễ dàng tha thứ cho quá khứ khi hắn bị Thái hậu chà đạp, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cái đêm hắn vuốt ve Lệ phi và Diêu Thục phi kia!
“Nương nương…” Vang bên tai là âm thanh lo lắng của Quế ma ma.
Noãn Noãn chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Quế ma ma, ta mệt mỏi, bà hãy để ta nghỉ ngơi một chút!”
Quế ma ma hình như còn muốn nói gì, nhưng không mở miệng, yên lặng lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối, tuyết lại bay bay, rất nhanh sẽ tới tháng chạp!
Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng đợi ở bên ngoài, đi tới đi lui, mạnh mẽ in dấu chân trên nền tuyết dày cộm.
Cả đêm, Mộ Dung Thánh Anh thế nhưng không về. Hắn đã tìm khắp hoàng cung, cũng không tìm thấy, trừ nơi này…
Chân vươn ra, muốn bước vào cánh cửa rách nát kia. Đột nhiên Mộ Dung Thánh Khuynh mạnh mẽ xoay người chạy đến Phượng Vũ cung.
Hắn không thể vào Linh Thứu cung, nhưng một người có thể!
“Đùng đùng đùng!” Buổi sáng tinh mơ, Noãn Noãn bị tiếng gõ cửa to như vậy đánh thức. Mở mắt ôm chăn bông bằng gấm, chạy nhảy từng bước đến phía cửa sổ, muốn đẩy cửa ra nhưng lại bị một tầng tuyết thật dày chặn lại, đẩy không được.
“Tới đây tới đây!” Trong sân vang lên giọng nói của Quế ma ma, sau đó chậm rãi đi mở cửa.
“Thập Nhất vương gia, sớm như vậy ngài…” Âm thanh kinh ngạc của Quế ma ma vang lên.
“Hoàng hậu đâu? Ta muốn gặp Hoàng hậu!” Mộ Dung Thánh Khuynh không để ý Quế ma ma ngăn cản, trực tiếp xông về phía phòng ngủ.
Quế ma ma ở phía sau hô to, mấy cung nữ từ trong thiên điện lao ra, muốn ngăn hắn lại.
Noãn Noãn nhanh chóng phủ thêm áo khoác, mang vớ vào, mở cửa phòng, hơi sửng sốt khi nhìn thấy Mộ Dung Thánh Khuynh.
Trên y phục của hắn tất cả đều là băng tuyết, trên lông mi cũng thế, trên tóc cũng vậy. Đôi môi cũng mất đi màu sắc thường ngày, đôi mắt đỏ bừng dọa người.
“Hoàng hậu!” Mộ Dung Thánh Khuynh vừa nhìn thấy Noãn Noãn, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Người cứu hoàng huynh đi, người đi cứu hắn đi!”
Noãn Noãn ngẩn ra, ngay sau đó cười lạnh: “Mộ Dung Thánh Khuynh, một chiêu này ngươi đã dùng qua. Thật ra thì hoàng huynh của ngươi kiên cường hơn rất nhiều so với ngươi tưởng, không cần thiết phải ta ra tay!”
Nói xong, Noãn Noãn trực tiếp xoay người, muốn đóng cửa phòng lại.
“Không, không phải!” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên đứng dậy, giữ chặt cửa phòng: “Không phải giống như người nghĩ, thật ra thì hoàng huynh yêu người, rất yêu người. Chỉ là hắn sợ, hắn tự ti, hắn không thể…” Mộ Dung Thánh Khuynh dần dần nói năng lộn xộn.
Noãn Noãn thở dài, miễn cưỡng tựa trên cửa phòng, thong dong thưởng thức cảnh tuyết rơi ở bên ngoài: “Mộ Dung Thánh Khuynh, tóm lại lần này ngươi nói gì ta cũng sẽ không tin. Mộ Dung Thánh Anh lại có chuyện gì, ta cũng không muốn quản. Đúng rồi, ngươi có thể đi tìm Lệ phi hoặc là Diêu Thục phi!”
Mộ Dung Thánh Khuynh cắn chặt môi, đột nhiên hắn bỗng chốc bắt được cánh tay Noãn Noãn, ánh mắt thành khẩn nói: “Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thôi. Cho hoàng huynh thêm một cơ hội cuối cùng có được hay không?”
Không đợi Noãn Noãn đồng ý, Mộ Dung Thánh Khuynh liền lôi kéo Noãn Noãn xông ra ngoài. Vừa kéo vừa nức nở nói: “Lần này thực sự chỉ có người mới có thể cứu hoàng huynh thôi, nếu không hoàng huynh sẽ chết! Sẽ chết!”
Một giọt nước trong suốt dọc theo gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Thánh Khuynh chảy xuống.
Noãn Noãn ngẩn ra, không ngờ Mộ Dung Thánh Khuynh thẳng thắn như ánh mặt trời vậy mà lại khóc ở trước mặt nàng như vậy, khiến nàng hơi do dự.
Trong khi nàng đang do dự, Mộ Dung Thánh Khuynh đã kéo nàng chạy như bay đến Linh Thứu cung.
Trời vừa sáng, trên đường chỉ có mấy cung nữ dậy sớm quét tuyết. Nhìn thấy Mộ Dung Thánh Khuynh và Noãn Noãn quần áo xốc xếch, rối rít quỳ xuống đất hành lễ.
Hồ Bích Ba trước Linh Thứu cung đã kết một lớp băng dày cộp, Mộ Dung Thánh Khuynh hình như rất vội, trực tiếp kéo Noãn Noãn đi trên mặt băng trơn trượt.
Đứng trước cửa Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nhỏ giọng cầu khẩn: “Hoàng hậu, hoàng huynh đang ở bên trong, chỉ có người mới có thể đi vào cứu hắn. Van cầu người!”
Noãn Noãn ngẩn ra, nhìn cửa cung tan hoang của Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Anh vẫn còn ở bên trong? Cả đêm không về? Tối hôm qua dưới tuyết lớn như vậy, không biết hắn…
“Mau đi vào thôi, ta lo lắng hoàng huynh hắn…” Mộ Dung Thánh Khuynh không cho Noãn Noãn thời gian suy nghĩ, một cước mạnh mẽ đá văng cửa cung bị gió tuyết che lại, một tay đẩy Noãn Noãn vào.
Cửa cung tự động đóng lại, bên ngoài cung phồn vinh bên trong cung hiu quạnh, tạo thành hai thế giới bất đồng.
Khắp nơi đều là màu trắng, cây trắng, nóc nhà trắng, ngay cả toàn cảnh màu đỏ như máu cũng đều núp dưới màu trắng của tuyết.
Noãn Noãn đi trên nền tuyết dày đặc, phát ra âm thanh xào xạc.
Tiền viện không có ai, Noãn Noãn đi về phía hậu viện. Trong khi muốn chuyển qua hành lang, một thân trắng nhợt lạnh lùng chậm rãi từ phía sau đi ra.
“Mộ Dung Thánh Anh?” Noãn Noãn lạnh lùng nhíu mày. Nhìn hắn hoàn hảo không một chút tổn hại đứng trước mặt nàng.
Đến tột cùng Mộ Dung Thánh Khuynh đang làm cái quỷ gì? Sáng sớm lôi nàng dậy, người phải cứu không phải đang bình thường đứng trước mặt nàng hay sao!
Mộ Dung Thánh Anh ngược lại thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt, giống như chuyện tối qua chỉ là giấc mộng, không có ai cởi hết y phục đứng ở trước mặt nữ nhân yêu cầu hoan hợp, không có ai chịu một cái tát…
“Cài đó…” Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy giống như vừa trải qua một lúc đấu tranh kịch liệt, lại còn gặp mặt như vậy thực sự có đủ tức cười. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết mở miệng thế nào.
“Tuyết rơi, Noãn Noãn đi ngắm tuyết sao?” Mộ Dung Thánh Anh mở miệng trước, dịu dàng cười.
Noãn Noãn thật muốn xông lên xé rách lớp da mặt của nam nhân đang cười kia, muốn biết trong lòng hắn thật ra là có chủ ý gì!
“Đi thôi!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đi đến cửa cung. Noãn Noãn chỉ có thể đi phía sau hắn.
“Hoàng huynh!” Bên ngoài cửa cung, nhìn thấy Mộ Dung Thánh Anh hoàn hảo không chút tổn hại, vẻ mặt Mộ Dung Thánh Khuynh cũng rất ngạc nhiên. Rất nhanh, hắn liền nhìn Noãn Noãn đầy xin lỗi.
“Thập Nhất, đệ về nghỉ ngơi đi. Hiện tại thời tiết không tệ, trẫm muốn cùng Hoàng hậu thưởng mai đạp tuyết!” Mộ Dung Thánh Anh quay đầu lại nhìn, hòa nhã nắm tay Noãn Noãn.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.