Edit: Thiên Kết “Hoàng huynh.” Giọng Mộ Dung Thánh Khuynh khàn khàn, mờ mịt nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, chính hắn cũng muốn nhảy xuống. “Ào.” Nơi xa truyền đến tiếng khuấy nước, Mộ Dung Thánh Khuynh vui mừng nhìn thấy một thân màu trắng trôi lững lờ trên mặt hồ, hắn không lo lắng nữa. “Hoàng huynh, huynh làm đệ sợ muốn chết…….” Mộ Dung Thánh Khuynh lớn tiếng kêu lên, lại đột nhiên dừng lại. Bờ hồ bên kia bóng dáng áo trắng đã lên tới trên bờ. Đây là mùa đông, gió lạnh thổi ào ào, sắc trời cũng nhanh chóng tối dần. Người đàn ông tóc đen đứng trong gió đêm, khuôn mặt hắn không có bất kỳ một biểu cảm gì, hắn yên lặng đứng trước Linh Thứu cung, thân thể giống như bị đóng băng, giống như tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích. “Hoàng huynh.” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên hô khẽ, hắn cũng dường như hiểu ra hành động Mộ Dung Thánh Anh nhảy xuống hồ không phải là tự sát, mà là đang tự trừng phạt bản thân mình. Đáy lòng Mộ Dung Thánh Khuynh dâng lên một tầng chua xót. Mười mấy năm qua, mọi người bên ngoài chỉ nhìn thấy Mộ Dung Thánh Anh trong thân phận Hoàng tử, Thái tử, Hoàng đế vinh quang, lại hiếm có người nhìn thấu được con người hắn, hoàng huynh, hắn…………. Ngước mắt lên nhìn, bóng dáng bên bờ hồ bên kia đã dần dần biến mất trong đêm tối. Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên lo sợ, hắn biết hoàng huynh sẽ vẫn ngồi đó cho đến khi trời sáng. Nhưng thân thể hoàng huynh bình thường đã yếu đuối, chứ đừng nói là thân thể hoàn toàn ướt sũng như bây giờ, chính hắn sợ cũng không chịu nổi từng đợt từng đợt gió lạnh lẽo như thế này. Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên quay người, thi triển khinh công hướng về phía Phượng Vũ cung. Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn vừa mới từ bên ngoài trở về, diễn trò đã đủ, bà già đó còn phái người theo dõi nàng, quả nhiên không làm cho nàng thất vọng. Quế ma ma tiến lên giúp Noãn Noãn cởi áo lông bị tuyết phủ trắng, nhỏ giọng nói: “Nương nương, người làm như vậy có đáng giá không? Người…..” Noãn Noãn hướng con mắt nhìn về Quế ma ma, bà ta cắn môi, ngậm miệng lại. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cung nữ kinh ngạc hô lên, sau đó cửa phòng liền bị đá văng ra. Mộ Dung Thánh Khuynh xông vào trực tiếp đi đến chỗ Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Long Noãn Noãn, người đi theo ta.” Noãn Noãn ngẩn người ra còn chưa kịp phản ứng thì Quế ma ma đã lớn tiếng kêu: “Lớn mật, lại còn dám xông vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.” Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn Quế ma ma đang hô to gọi nhỏ một cái, đột nhiên con mắt chăm chú nhìn về phía Noãn Noãn: “Long Noãn Noãn, giờ khắc này ta không có xem người là Hoàng hậu, ta xem người như…….bằng hữu, hãy giúp ta một lần. Hãy giúp hoàng huynh.” Trên mặt Quế ma ma xuất hiện những biểu cảm phức tạp, đang muốn nói gì thì thấy Long Noãn Noãn vung tay lên: “Quế ma ma, nơi này không có chuyện của bà.” Quế ma ma không cam tâm mà lui xuống hai bước. Mộ Dung Thánh Khuynh giống như lấy được thêm can đảm, hắn nắm chặt lấy cánh tay Noãn Noãn: “Theo ta.” Noãn Noãn nhàn nhạt nhìn hắn, vẻ mặt trấn định: “Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn ta sẽ giúp ngươi?” Mộ Dung Thánh Khuynh ngẩn người ra, giọng trầm thấp: “Người cứu hoàng huynh từ tay bà già đó, chỉ bằng chuyện này ta liền có thể xác định người đã không còn phải là Long Noãn Noãn trước kia, người nhất định sẽ giúp ta, giúp hoàng huynh.” Trong lòng Noãn Noãn vẫn còn do dự, nàng không phải là người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, huống chi thái độ của Mộ Dung Thánh Anh…… “Long Noãn Noãn đừng do dự nữa, người xông vào Phượng Tê cung cứu người ra thì đã không thoát được có can dự rồi.” Mộ Dung Thanh Khuynh quát lớn, lôi kéo Noãn Noãn đi ra ngoài. Noãn Noãn thở dài, coi như nàng rảnh rỗi, nàng không phải cũng đang chìm trong nơi toàn âm mưu quỷ quyệt không thể thoát ra được này sao? Đã như vậy thì chi bằng vui vẻ nghe theo trái tim mình đi. Noãn Noãn cùng Mộ Dung Thánh Khuynh đi tới trước cửa Linh Thứu cung, quả nhiên thấy Mộ Dung Thánh Anh vẫn còn đứng ở đó, trên người quần áo ướt đẫm, có chỗ đã sắp kết thành băng. Khuôn mặt người đó tái nhợt mất hồn, khóe môi không lộ ra chút biểu cảm. Cả người giống như muốn tan biến vào trong gió đêm. “Mộ Dung Thánh Anh.” Noãn Noãn nhẹ nhàng kêu tên người đàn ông đó. Người đàn ông chậm rãi quay về phía nàng, khóe môi chậm rãi giương ra nụ cười mỹ lệ thê lương. Nhất thời Noãn Noãn cảm thấy mình bị thôi miên. Xung quanh tối đen như mực chợt phủ một chút sương mù trắng nhạt. Mộ Dung Thánh Khuynh không biết đã rời đi lúc nào, trong sương mù lượn lờ chỉ còn lại hai người. Người đàn ông đột nhiên đi về phía nàng, giống như cả một thế kỷ, hắn đứng trước mặt nàng, từ từ vươn cánh tay, dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Noãn Noãn. Lạnh quá! Noãn Noãn nhíu mày, nàng đang muốn khuyên hắn hồi cung nghỉ ngơi, đột nhiên bị người đàn ông này ôm chặt vào trong ngực. Hương hoa mai lạnh lẽo dần dần thẩm thấu vào từng ngóc ngách trên cơ thể nàng Môi của hắn rất lạnh, vội vàng tìm kiếm ấm áp ở môi nàng. “Mộ Dung Thánh Anh.” Noãn Noãn đẩy hắn ra, lạnh lùng ngước nhìn người đàn ông âm trầm trước mặt: “Ta tới chỉ để khuyên ngươi nên hồi cung. Ngươi đã là cam tâm tình nguyện, vậy tại sao còn bày ra bộ dáng đáng thương như vậy?” Người đàn ông đột nhiên cười, sương trắng giăng đầy trong đêm, nụ cười của hắn hoảng hốt mà thê lương: “Long Noãn Noãn, trẫm đã từ bỏ nàng, vậy tại sao nàng lại cho trẫm một tia hy vọng rồi sau đó lại tự tay phá hủy nó?” Noãn Noãn ngẩn người không hiểu ý tứ trong lời của người đàn ông này, nàng nhỏ giọng nói: “Hy vọng cái gì, phá hủy cái gì?” Mộ Dung Thánh Anh nhìn cánh cửa màu đen mở toang của Linh Thứu cung, đột nhiên cười nhạt: “Là trẫm quá ngây thơ rồi, cứ nghĩ là sẽ thay đổi nhưng lại không hề nghĩ đến…” hắn chuyển con mắt nhìn Noãn Noãn chăm chú, khóe môi chợt nhếch lên, giống như là vừa mới đưa ra một quyết định lớn lao, sau đó mới yếu ớt nói: “Nàng cũng cảm thấy trẫm…..bẩn sao?” Noãn Noãn lần đầu tiên nghe thấy một người đàn ông nói mình bẩn. Trong đầu đột nhiên lóe lên hình dáng hắn ẩn nhẫn chịu đựng, chẳng lẽ là nói bà già kia… “Nàng đi đi.” Mộ Dung Thánh Anh chợt lên giọng, hắn lảo đảo thân thể hình như muốn đi vào Linh Thứu cung. “Mộ Dung Thánh Anh.” Noãn Noãn tiến lên ngăn hắn lại, thân thể nóng rực của hắn làm cho nàng bất giác nhíu mi lại. Mới vừa rồi còn lạnh lẽo kinh người, bây giờ lại giống như có lửa đốt, Mộ Dung Thánh Anh lên cơn sốt rồi. Noãn Noãn hướng về cái ót của hắn đánh một cái, hắn liền hôn mê bất tỉnh. Có lẽ làm như vậy mới khiến cho hắn bình tĩnh lại được. Mộ Dung Thánh Khuynh không biết đã đi tới từ lúc nào. “Đưa hắn ta trở về đi.” Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Mời ngự y.” Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, trực tiếp đỡ lấy Mộ Dung Thánh Anh, thi triển khinh công bay về phía trước. Noãn Noãn thở dài, trong đầu không ngừng nhớ tới ánh mắt đen tĩnh mịch của Mộ Dung Thánh Anh. Bẩn? Cam tâm tình nguyện mới có thể gọi là bẩn. Nếu như là hắn bị bắt buộc……..nội tâm mềm mại của Noãn Noãn bất giác bị đâm một cái thật mạnh. Nếu như Hoàng đế lang sói thật sự bị bà già đó giày vò qua tối nay………Gió đêm lạnh ùa tới, Noãn Noãn bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]