"Này, người!" Mộ Dung Thánh Khuynh đi theo thật sát. Noãn Noãn đến đại điện, trực tiếp đẩy cửa đại điện ra, cửa mở ra một thoáng, ngoài cửa ánh mặt trời sáng sớm mới lên rọi vào, chiếu vào hai cơ thể đang rúc vào nhau ở trên giường êm. Hoàng đế lang sói mặc trường sam trắng đến chói mắt, mái tóc dài đen nhánh tới thắt lưng tung bay trong làn gió vừa khẽ thổi vào đại điện. Gương mặt dịu dàng tuấn mỹ như được điêu khắc tinh tế từ ngọc, lông mi dày miễn cưỡng rũ xuống, nhìn về nữ nhân trong lòng, lớp quần áo bên trong đã mở phân nửa, phía trên lồng ngực trắng là một đôi tay nữ nhân sơn móng tay đỏ tươi, tạo thành đối lập rõ rệt. Noãn Noãn lập tức sửng sốt, ngay sau đó châm chọc cong khóe môi, xoay người lại lớn giọng nói với Mộ Dung Thánh Khuynh vừa theo kịp: "Xem ra bệnh phong hàn của Hoàng thượng khỏi rồi, cũng không cần ta ra tay nữa!" Mộ Dung Thánh Khuynh lúng túng cúi đầu, giống như hắn bị người ta bắt gặp làm chuyện xấu, còn kẻ đầu sỏ lại biếng nhác nghiêng mặt sang bên, nhẹ nhàng cong đôi môi. Trong hai con ngươi đen như mực có nụ cười không nói ra, "Thì ra là Hoàng hậu tới!" Sau đó lại rũ mắt hướng về phía cô gái trong ngực nói, "Ngươi lui xuống đi!" Nữ nhân nằm ở trong ngực nam tử đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt ghen ghét lạnh lùng bắn về phía Noãn Noãn. Noãn Noãn cũng không kiêng dè, cùng cô gái kia tầm mắt chạm nhau, lạnh lùng quan sát. Nàng ta cả người gấm vóc hoa thường, búi tóc Phù Dung Quy Vân rườm rà, xinh đẹp cao quý, lúc này vô cùng không tình nguyện ngồi dậy từ trong lòng nam tử, sửa sang lại y phục, cung kính hành lễ, sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Noãn Noãn, cho đến khi rời đi. "Đệ cũng đi xuống!" Những lời này của Mộ Dung Thánh Anh là nhằm vào Mộ Dung Thánh Khuynh sau lưng Noãn Noãn. Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn Noãn Noãn một cái, xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa điện lại. Ánh mặt trời sáng lạn bị che kín, trong điện lại là vẻ âm u. Mộ Dung Thánh Anh cũng không sửa sang lại áo, cứ như vậy nửa dựa vào trên giường nhìn Noãn Noãn, "Hoàng hậu tìm ta có chuyện gì không?" Noãn Noãn chậm rãi nở nụ cười hoàn mỹ, "Ta còn tưởng Hoàng thượng đối với ta yêu thương thắm thiết, không tiếc tổn thương Lệ phi, nhưng không ngờ Hoàng thượng còn có nữ nhân khác! Đã như vậy, mâu thuẫn giữa ta với Lệ phi, là Hoàng thượng cố ý dựng lên đúng không?" Vốn muốn nói chuyện về nhà thăm người thân nhưng Noãn Noãn vừa nghĩ tới Lệ phi, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ chỉ phun ngọn lửa ghen tỵ về phía nàng, trong lòng Noãn Noãn liền thấy căm ghét Hoàng đế lang sói. "Hoàng hậu hiểu lầm rồi, trẫm cũng là bất đắc dĩ!" Mộ Dung Thánh Anh hơi cong người, nụ cười dịu dàng, "Diêu Thục phi vào cung đã hai năm, trẫm chưa từng lâm hạnh qua nàng ấy, chỉ là gần đây trong triều cấu kết đảng phái, phụ thân Diêu Thục phi là Diêu Vũ tướng quân, là chúng thần trong triều, trẫm tự nhiên phải gần gũi hơn một chút!" Noãn Noãn cười lạnh, "Những nữ nhân này đều là phi tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng cưng chiều ai là tự do của Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần thiết phải giải thích với ta!" Nụ cười bên khóe môi Mộ Dung Thánh Anh càng đậm, ánh mắt cũng càng dịu dàng. Hắn ngồi dậy, y phục lòa xòa, cứ đi chân trần như vậy đứng ở trước mặt Noãn Noãn, duỗi ngón tay ra, hình như muốn sờ lên mặt Noãn Noãn, lại bị nàng lạnh lùng tránh ra. Nam nhân cười nhạt mở miệng, "Hoàng hậu sai rồi, bởi vì trẫm để ý Hoàng hậu, mới muốn giải thích với Hoàng hậu. Nếu như Hoàng hậu không thích, trẫm dù mất cả giang sơn cũng sẽ không sủng ái bất kỳ nữ nhân nào khác!" Noãn Noãn lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông này, nụ cười dịu dàng của hắn khiến người ta phải kiêng dè kinh sợ, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ có được tình yêu của Hoàng hậu quan trọng tới như vậy ư? Lấy được Hoàng hậu, giang sơn có thể vĩnh viễn củng cố hay là.... Không biết vì sao, Noãn Noãn luôn cảm thấy đằng sau vẻ dịu dàng Mộ Dung Thánh Anh còn cất dấu một bí mật khác. Nàng tuyệt đối sẽ không ngây thơ tin rằng Hoàng đế chung tình với Hoàng hậu bởi vì tình yêu! "Mộ Dung Thánh Anh, ngươi cần gì phải khổ cực diễn xuất như vậy? Ngươi muốn làm gì nói thẳng là được!" Noãn Noãn thở dài, cả ngày đoán tới đoán lui cũng quá mệt mỏi mà, không bằng cứ thẳng thắn với nhau cho thoải mái! Mộ Dung Thánh Anh cười âm trầm một tiếng, đưa hai cánh tay thon dài ra, lần này mặc cho Noãn Noãn né tránh, hắn vẫn kiên trì kéo Noãn Noãn vào trong ngực, nhếch miệng lên cười nhạt, ánh sáng trong đáy mắt làm loạn cả lòng người, còn hơi lộ ra chút cưng chiều, chút trìu mến, chút buồn cười, "Trẫm muốn cái gì, Noãn Noãn không biết sao?" Noãn Noãn sững sờ, đây là lần đầu tiên Hoàng đế lang sói mở miệng gọi tên nàng, ngày thường đều chỉ gọi danh xưng Hoàng hậu. Mộ Dung Thánh Anh nói xong, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng tựa đầu lên bả vai Noãn Noãn, "Noãn Noãn là Hoàng hậu của trẫm!" Giọng điệu mập mờ của nam nhân dường như mềm mại bền bỉ quẩn quanh bên người Noãn Noãn, tránh không được kéo không ngừng, dệt thành từng sợi từng sợ tơ. Noãn Noãn đột nhiên tránh khỏi cánh tay của nam nhân, lảo đảo lui về phía sau ba bước, mà nam tử là bày ra một bộ mặt vô tội, ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn Noãn Noãn. Noãn Noãn cau mày, nàng biết bàn về tâm cơ nàng không phải đối thủ của Hoàng đế lang sói, nếu không bằng, không bằng.... "Ta mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, mục đích hôm nay ta tới là nói cho ngươi biết ta muốn về nhà thăm người thân!" Noãn Noãn theo dõi ánh mắt vô tội của hắn, lạnh lùng mở miệng. "Về nhà? Phủ Thừa Tướng sao? Được!" Mộ Dung Thánh Anh cười càng thêm dịu dàng, "Hoàng hậu muốn làm gì, trẫm cũng sẽ đồng ý, trừ...." giọng nói chợt dừng lại, đột nhiên cười khuynh quốc khuynh thành, "Rời khỏi trẫm!" Noãn Noãn xoay người lại, thật sự không muốn tiếp tục lòng vòng với Hoàng đế lang sói. Dù thế nào đi nữa hắn đồng ý để nàng về nhà thăm người thân là tốt rồi, rời khỏi hoàng cung này lại nghĩ cách khác. Thấy Noãn Noãn muốn rời khỏi, Mộ Dung Thánh Anh cũng không ngăn, chỉ là dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Noãn Noãn đi xa, cho đến khi trở lại Phượng Vũ cung, Noãn Noãn vẫn còn cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm. Quế ma ma biết tin có thể trở về nhà thăm người thân, lập tức mừng rỡ cười không ngậm miệng lại được, chỉ huy các cung nữ thu dọn. Noãn Noãn nghĩ trước khi rời khỏi hoàng cung, tới Linh Thứu cung hái đóa Mạn Châu Sa khác, mang ra bên ngoài cung từ từ nghiên cứu, nói không chừng có thể phát hiện ra bí mật Linh Thứu cung. Đang chuẩn bị sau giữa trưa thừa dịp lúc không có người liền đi, Mộ Dung Thánh Anh lại phái người tới thông báo, nói là kiệu liễn đã chuẩn bị xong, đang ở bên ngoài cung chờ đợi, nghênh đón Noãn Noãn xuất cung về nhà thăm người thân. "Nhanh như vậy?" Noãn Noãn sững sờ, không ngờ Mộ Dung Thánh Anh tình nguyện để nàng về nhà, chẳng lẽ như vậy đối với hắn có lợi gì sao? "Nương nương, nếu Hoàng thượng cũng bố trí xong, không bằng chúng ta hôm nay trở về đi!" Quế ma ma đã sớm không nhẫn nại được. "Vậy cũng tốt!" Noãn Noãn miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe môi đồng ý, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ lần này xuất cung sẽ không nữa trở lại, Linh Thứu cung có bí mật gì cũng chẳng quan hệ gì với nàng? Vì vậy tâm tình cũng buông lỏng, trực tiếp ra khỏi Phượng Vũ điện, ngồi bộ liễn tới Tuyên Vũ môn. Bên ngoài Tuyên Vũ môn, hai hàng ngũ hùng dũng đứng nghiêm chỉnh, kiệu liễn hoa lệ huy hoàng, trận thế khá lớn, có đủ phô trương. Noãn Noãn từ trên bộ liễn xuống, Quế ma ma nâng kiệu liễn lên, mở ra màn che đang muốn khom người đi vào, chỉ thấy Mộ Dung Thánh Anh từ bên trong xoay đầu lại, nụ cười dịu dàng nhẹ giọng nói, "Hoàng hậu, trẫm trở về cùng nàng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]