"Các ngươi lui ra ngoài trẫm muốn nói chuyện riêng với hoàng hậu!"
Mọi người đều lui ra ngoài,trong phòng chỉ còn hắn và nàng.
Khuynh Thành không hề để tâm tới Mãn Vọng Triết, nàng chỉ ngồi thưởng thức trà.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Khuynh Thành, ôm nàng vào lòng.
Người con gái này vừa làm người khác cảm thấy đáng thương vừa cảm thấy đáng ghét.
Chính hắn cũng không biết mình vì cái gì mà năm lần bảy lượt có thể nhẫn nhịn cái tính cách thích làm càn, không sợ trời cũng chẳng sợ đất của nàng.
" Bây giờ nàng có thể bình tĩnh nói chuyện với trẫm hay chưa?"
Khuynh Thành gật đầu,nàng đâu làm sai thì sao không thể cùng hắn nói chuyện đàng hoàng chứ.
" Vân phi đúng là có ý thị uy, khoe khoang nhưng nàng ấy chưa từng nói gì xúc phạm nàng. Chỉ vì vậy mà nàng đã ra tay đánh Vân phi ngất đi,nàng cảm thấy mình làm vậy có đúng không?"
Đúng không?
Nàng chỉ biết mình hành động theo bản năng.
" Thần thiếp không biết nhưng hiện tại trong mắt thần thiếp nhưng người xung quanh đều có thể là kẻ thù. Thần thiếp chỉ là.... "
Khuynh Thành giống như một con hổ, chỉ cần có người đứng trước mặt thì nó sẽ xem đó là con mồi mà tấn công.
Mãn Vọng Triết đương nhiên hiểu nếu không hắn đã thẳng tay phạt nàng rồi.
" Sau này chuyện có thể cho qua thì nàng cứ cho qua, đừng hễ gặp ai cũng xem người đó là cái gai trong mắt. "
Khuynh Thành không nói gì mà chỉ im lặng, thậm chí có chút lúng túng vì nàng biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-hau-ngang-tang/1325534/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.