Chương trước
Chương sau
Bách Tiệm Ly trở lại biệt thự của Tiếu Thành, đêm đó liền sốt cao.
Tiếu Thành mang hắn đi phòng khám gần đó tiêm thuốc, bận rộn đến nửa đêm, cả người Bách Tiệm Ly cực độ mệt mỏi nhất thời rơi vào mê man, bất quá chỉ hai tiếng ngắn ngủi, lập tức bừng tỉnh, lần thứ hai mất ngủ, sốt cao liên tục không lùi, toàn thân nóng như than hồng, thẳng đến buổi tối ngày hôm sau vẫn không thấy chuyển biến tốt lên.
Tiếu Thành nóng nảy, bất chấp hắn cự tuyệt, cưỡng ép đưa hắn đến bệnh viện trung tâm thành phố, tiến hành kiểm tra toàn diện, may mà trừ bỏ thể chế cực kỳ suy yếu, cũng không có vấn đề gì lớn, Tiếu Thành hơi chút buông tâm, đợi hắn truyền nước biển xong liền mang hắn về nhà, một tấc cũng không rời khỏi hắn.
Tới ngày thứ tư, nhiệt độ cơ thể Bách Tiệm Ly đã cơ bản giảm xuống, nhưng vẫn như trước mất ngủ, thời gian thực sự vào giấc ít đến đáng thương.
Ngủ không được, hắn dứt khoát ngồi dậy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào.
Cửa mở ra, Tiếu Thành thấy hắn lại ngồi yên, không khỏi thở dài.
Ngồi vào bên giường, sờ sờ trán hắn, vẫn còn sốt nhẹ chưa lui, Tiếu Thành nhíu mày, đưa thuốc cùng nước trong tay cho hắn, “Tiệm Ly, uống thuốc.”
“Ừm.”
Bách Tiệm Ly lấy thuốc uống, hắn là một người bệnh thực hợp tác, bảo hắn uống thuốc liền uống thuốc, bảo hắn uống nước liền uống nước, phi thường nhu thuận.
“Vì sao không giải thích rõ ràng với Tạ Ngôn?” Tiếu Thành nhìn vào mắt hắn.
Sau khi trở về, không đợi cậu truy vấn, Bách Tiệm Ly liền kể hết mọi chuyện đã phát sinh với Tạ Ngôn, mặc dù có chút không cam lòng cùng hối hận, nhưng Tiếu Thành rất nhanh điều chỉnh lại, tiếp nhận sự thật.
Nụ hôn kia làm cậu hoàn toàn hiểu được, hai người không có khả năng lấy “Tình yêu” liên hệ cùng một chỗ, như vậy, cũng chỉ có tình bạn sâu sắc.
Tóm lại, có thể cả đời làm bằng hữu, đã đủ khiến cậu vui mừng.
“Tôi không có gì để nói.” Bách Tiệm Ly đem ly thủy tinh đưa cho cậu, hắn bình tĩnh, nhìn qua ngược lại phá lệ đau thương.
“Nhưng là cậu rõ ràng vì cậu ta mới trở về a, cậu ta lại hiểu lầm cậu là vì tôi.” Tiếu Thành không cam tâm nói: “Các người yêu nhau, lại cứ muốn lấy phương thức này bỏ qua nhau, để cậu ta hiểu lầm cậu thật sâu, thật sự có thể chứ? Ít nhất phải nói cậu ta biết, cậu là vì cậu ta mới trở về!”
Cậu không thể lý giải hắn vì sao cứ im lặng không chịu nói.
Bách Tiệm Ly trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Tôi nói không được. Cậu ta ở bên tôi, cũng chỉ có trả giá, trả giá, không ngừng trả giá, chưa từng được hồi báo. Bởi vì tôi không biết nên làm thế nào đi yêu một người, ở bên một người như tôi, cậu ta thật sự rất vất vả… Cậu ấy đáng giá có một đối tượng ôn nhu, có thể hết mực quan tâm cậu ấy, thương yêu cậu ấy, mà không phải là một người không biết yêu như tôi.”
“Không phải, cậu không phải người không biết yêu!” Tiếu Thành kích động, “Ở trong mắt tôi, cậu là người thực ôn nhu thực đơn thuần. Tiệm Ly, có lẽ cậu đối với người khác xa cách, nhưng cậu tuyệt đối không phải động vật máu lạnh. Trên thực tế, nguyên nhân chính là tình cảm của cậu rất thuần túy, cho nên mới sợ hãi bị thương, tình nguyện cự tuyệt mọi người trước.”
“Nếu cậu thật sự máu lạnh như vậy, sẽ không luôn nhớ đến tôi, sẽ không bởi vì Tạ Ngôn mà trở về, lại càng không nói mấy lời trách móc mình nặng nề như vậy. Luôn nói mình là người không biết yêu, sao có thể thật sự không biết yêu được? Cậu chính là quen cô độc, cũng không phải thật sự muốn cô độc, luôn như vậy phong bế mình, phủ định mình, cuối cùng bị thương cũng chính là cậu a.”
“Cậu đem tôi nghĩ thật tốt quá.” Bách Tiệm Ly nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tiệm Ly, thử dứt bỏ mấy ý nghĩ tự ngược đó được không? Nếu mặc cho sự tình cứ như vậy hiểu lầm, một ngày nào đó, thật sự sẽ không thể vãn hồi.”
“Tiếu Thành, cậu không rõ…”
Lồng ngực Bách Tiệm Ly hơi phập phồng, hình ảnh phủ đầy bụi đã lâu, giờ phút này lại hiện lên trước mặt hắn…
“Ngày tôi xuất ngoại, cha mẹ tôi ly hôn. Trừ bỏ mẹ ba tháng trước lưu lại lời nhắn cho tôi, chuyển một vạn đô la Úc đến tài khoản của tôi ở nước ngoài, bọn họ chưa lần nào liên lạc với tôi. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi phát giác chẳng nhớ gì về bộ dáng của cha, mẹ cũng vậy.”
“Duy nhất nhớ rõ, là lúc còn bé. Khi tôi vẫn là một đứa nhỏ, có một ngày cùng cha đi xe bus. Ngày đó người đông nghẹt, chen chúc chật chội, tất cả mọi người dán sát vào nhau, không có không gian mà thở. Cha khí lực lớn, giành được một chỗ ngồi, liền đặt mông ngồi xuống, mà tôi chỉ là một đứa nhỏ, chen lấn trong lá chắn người dày đặc, sắp hít thở không thông.”
“Cha rõ ràng ngay trước mặt tôi, gần trong gang tấc, nhưng ông ta cái gì cũng không làm, chỉ lạnh lùng nhìn tôi bị người ta nghiền đến nghiền đi, loại ánh mắt như đang nhìn người xa lạ này, làm tôi phi thường khổ sở. Những chuyện như vậy trong cuộc sống, nhiều không kể xiết. Vào lúc đó, tôi liền hiểu được, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không thể mong đợi quá nhiều, ngay cả khi đó là người thân của mình.”
“Cho nên tôi ngay từ đầu không thể lý giải cậu, càng không thể lý giải Tạ Ngôn. Tôi tựa như cha mẹ, trì độn ích kỷ, không biết cái gì gọi là quan tâm người khác, cái gì gọi là đối xử hòa nhã, không biết nên lấy biểu tình thế nào đi đối mặt người mình thích…”
“Vì thế tôi lựa chọn trốn tránh, sợ hãi bị người oán hận, tựa như hiện tại theo bản năng muốn đem hết thảy quy tội cha mẹ, cho dù tôi hiểu bọn họ là không phải cố ý. Tôi sợ năm tháng sẽ làm tôi quên hết thảy mọi thứ, như ngày hôm nay, ngay cả mặt cha mẹ thân sinh của mình đều không nhớ được.”
“Tôi càng sợ… Càng sợ một ngày nào đó, chính mình ngay cả phần tâm tình yêu cậu ta này, cũng đều quên mất, tất cả những chuyện vui vẻ thương tâm, đều trở thành cát không nắm giữ được, gió thổi qua, liền biến mất trong lòng bàn tay. Nghĩ đến đây, tôi liền không rét mà run.”
Bách Tiệm Ly hít thật sâu một hơi, lộ ra nụ cười tĩnh đạm (1).
“Tiếu Thành, cậu ta hiện tại trông thực hạnh phúc, tôi thật sự không muốn phá hoại hạnh phúc này, làm cậu ấy phiền não. Cậu ấy nói đã từng yêu, vậy thì, cứ để phần yêu này biến thành đã từng. Mọi thứ trở về như cũ, không đề cập tới hiện tại, không có tương lai, tôi đã thực vui mừng. Thật sự, đây là kết cục tốt nhất… Là kết cục tốt nhất giữa tôi và cậu ấy. Để tôi biến mất trong cuộc sống của cậu ấy, hai chúng tôi đều có thể sống càng thêm thoải mái.”
“Tiệm Ly…”
Tiếu Thành vô cùng đau lòng, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Tôi muốn ngủ.”
“Vậy… Cậu nghỉ ngơi đi.”
Tiếu Thành đứng lên, nhẹ nhàng đóng cửa phòng…
Trong phòng an tĩnh không người, Bách Tiệm Ly chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác như bị hắc ám khôn cùng bao trùm.
Tòa nhà Century, tầng 18.
Tập đoàn UNIS, văn phòng tổng giám đốc, cửa phòng đóng chặt.
“Tạ tổng ở trong sao?”
Du Duy Thu vẻ mặt sáng sủa thanh tú, bưng hai tách cà phê, đi ngang qua bàn thư ký hỏi một câu.
“Ừ.” Thư ký gật đầu, trên mặt có chút lo lắng, “Tiểu Du, mấy ngày nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Tạ tổng nhốt mình trong văn phòng, bận rộn từ sáng sớm đến đêm khuya, điên cuồng làm việc, người cuồng công tác cũng không khoa trương như anh ấy, không phải anh ấy gặp chuyện gì kích thích đi?”
Du Duy Thu mỉm cười, “Có tổng giám đốc chăm chỉ như vậy không tốt sao? Mức tiêu thụ liên tiếp tăng lên, chúng ta cuối năm đều được chia hoa hồng.”
“Có hoa hồng đương nhiên tốt, nhưng Tạ tổng như vậy cũng rất khủng bố.” Trên mặt thư ký có chút hoảng sợ.
Du Duy Thu cười mà không nói, gõ cửa phòng Tạ Ngôn, không đợi đối phương đáp ứng, liền đẩy cửa đi vào.
“Tạ đại ca, em vào đây.”
Bình thường lúc không người, hắn đều gọi anh như vậy.
Tạ Ngôn là đàn anh của Du Duy Thu ở cao trung, hai người sống cùng một khu, từ nhỏ đã quen biết, sau khi tốt nghiệp lại vừa khéo làm việc cùng một công ty, quan hệ tự nhiên thân thiết.
Trong văn phòng lượn lờ khói thuốc nồng đậm, làm Du Duy Thu nhịn không được ho khan.
Tạ Ngôn không nghiện thuốc lá, ngẫu nhiên xã giao trong công việc sẽ hút mấy điếu, nhưng lúc này nếu ai không biết sự tình tiến vào, sẽ nghĩ anh là kẻ nghiện thuốc.
Du Duy Thu mở cửa khiến không khí tươi mát tràn vào, nghe tiếng động, người đàn ông ngồi trên ghế dựa, đưa lưng về phía hắn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ hơi chuyển động, xoay người lại.
Anh lạnh lùng ảm đạm, mày rậm nhíu chặt, giữa trán ẩn ẩn lộ ra ba nét hằn, sắc mặt mỏi mệt cho thấy anh đã thật lâu không ngủ ngon giấc.
“Tạ đại ca, uống tách cà phê nâng cao tinh thần đi, đợi lát nữa anh cùng thành viên hội đồng quản trị còn có hội nghị thường kỳ.” Du Duy Thu đem cà phê đưa cho anh…
“Cám ơn.” Tạ Ngôn cầm tách cà phê, ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Chua xót không chịu nổi.
Tư vị cực kỳ chua xót.
Không biết là do cà phê, hay là từ ngực mình phát ra, cay đắng không cách nào hình dung.
Những năm gần đây, vô số lần mơ thấy hắn, mơ thấy đem hắn ôm chặt lấy, như l
ấy được chí bảo ủng trong ngực, ở trong lòng âm thầm quyết định, lúc này đây, mặc kệ xuất ra thủ đoạn gì, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào, mặc kệ có bị hắn oán hận hay không, anh cũng phải bắt lấy hắn không buông!
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, cửu biệt (2) gặp lại, vậy mà mình lại buông tay trước, thậm chí trước mặt hắn, còn ném ra lời nói quyết liệt lạnh lùng.
Những lời đó, trừ bỏ đoạn cuối tuyên bố Tiểu Du là người yêu của mình, còn lại tất cả đều là sự thật.
Anh thật sự tính từ bỏ.
Lúc xách hành lý lên máy bay về nước, Tạ Ngôn liền quyết định, đem cái tên “Bách Tiệm Ly” này chôn thật sâu, cho dù biết rõ chính mình không bao giờ… có thể yêu người nào khác như đã từng yêu hắn nữa.
Yêu thương sâu đậm, trằn trọc nhiều năm, từng nghĩ như thế nào cũng không buông tha, nhưng kết quả, vẫn là bị chính mình chặt đứt.
Một khắc kia, anh chặt đứt, không chỉ là tình cảm của mình, mà càng nhiều hơn nữa, là một phần thân thể của anh.
Phi thường thống khổ.
Yêu quá sâu, đã vô pháp quay đầu lại.
Sau phút cường ngạnh, lại phát hiện trái tim mình đã mất, giờ chỉ còn lại cái xác khô, tùy tiện một trận gió thổi qua, đều có thể dễ dàng đem mình đánh nát.
Ngày hôm qua chính mắt nhìn thấy hắn, mới giật mình phát giác, nói cái gì “chôn sâu”, căn bản ngay cả “quên đi” còn làm không được, chỉ cần một ánh mắt thản nhiên, một ý cười nhợt nhạt, đã có thể làm cho nội tâm vốn dĩ héo khô của anh, nháy mắt biến thành biển sâu điên cuồng gào thét.
Nhân sinh cũng bất quá thương hải tang điền (3),nhưng ngay lúc cùng ánh mắt hắn giao nhau, lại dễ dàng bị lật đổ.
Đây là tình yêu cỡ nào tàn nhẫn a!
Không một nụ cười ôn nhu, không lời nói thân mật, khiến anh ngây ngốc mê luyến hắn tám năm, cho dù biết rõ từ đầu tới đuôi, đều là anh một người tự mình đa tình!
“Tạ đại ca, anh vẫn là cùng Bách tiên sinh nói rõ ràng đi.” Du Duy Thu không đành lòng nhìn Tạ Ngôn uống cà phê mà biểu tình như uống thuốc độc.
“Còn có gì để nói?” Tạ Ngôn thản nhiên nói.
“Nhưng mà em thấy… Bách tiên sinh tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói với anh…”
“Mặc kệ hắn có nói gì, anh cũng không muốn nghe.” Tạ Ngôn mệt mỏi xoa xoa trán, “Tiểu Du, anh không muốn nghe cái tên này nữa.”
Du Duy Thu thở dài, im lặng.
“Đã đến giờ họp?” Tạ Ngôn hỏi.
“Còn mười phút nữa.” Du Duy Thu nhìn đồng hồ.
“Chúng ta đi.” Tạ Ngôn đứng lên, thắt lại cà vạt.
“Vâng.” Du Duy Thu vội vàng lấy văn kiện, đi theo sau anh.
Hai người cùng nhau đi ra văn phòng, dọc theo hành lang đi đến phòng hội nghị, khi đi qua thang máy, vừa lúc cửa thang máy khép lại, một bóng người vọt ra.
“Tạ Ngôn!”
Giọng nói quen thuộc làm Tạ Ngôn cả kinh, dừng lại cước bộ.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì, Tiếu Thành?”
Tình địch gặp lại, hết sức đỏ mắt.
Nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, ánh mắt Tạ Ngôn nghiêm nghị lạnh lùng.
Một mạch chạy tới đây, hơi thở có chút dồn dập, Tiếu Thành điều hòa nhịp thở, đến gần anh, “Tạ Ngôn, chúng ta cần nói chuyện.”
“Không cần, tôi không có thời gian.” Tạ Ngôn lạnh lùng cự tuyệt, quay đầu đi về phía phòng họp.
“Là về Tiệm Ly.” Tiếu Thành cao giọng nói.
Bước chân Tạ Ngôn dừng một chút, nhưng không xoay người, “Chuyện của cậu ta, cùng tôi không quan hệ.”
“Cậu ấy là vì cậu mới trở về!”
Thanh âm lớn vang dội trong hành lang dài.
Tạ Ngôn muốn mặc kệ, nhưng rốt cục vẫn là không thể đứng yên, chậm rãi xoay người, cười như không cười, “Tiếu Thành, hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
“Cậu tin hay không tùy cậu, nhưng những lời muốn nói với cậu, tôi phải nói rõ ràng!”
Biểu tình Tiếu Thành thập phần thẳng thắn thành khẩn.
“Đúng vậy, tôi cuối tuần trước ly hôn, nhưng chuyện này Tiệm Ly căn bản hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi cậu ấy trở về, tôi mới nói với cậu ấy chuyện này, cậu ngày đó chỉ trích ở quán bar, căn bản tất cả đều là hiểu lầm.”
“Sao? Vậy cảnh hai người thân thiết ở quán bar, chẳng lẽ cũng là tôi hiểu lầm?” Tạ Ngôn diện vô biểu tình nhìn cậu.
“Không phải hiểu lầm, tận mắt nhìn thấy, vị tất là thật. Ngày đó tôi nói với cậu ấy, hy vọng hai chúng tôi có thể sống cùng nhau, dù sao những năm gần đây, bên cạnh người đến lại đi, Tiệm Ly vẫn là người tối trọng yếu trong lòng tôi, tôi thật sự thích cậu ấy…”
Tạ Ngôn hơi động, nhưng không mở miệng.
“Cậu ấy lại bảo, tôi trước hôn cậu ấy đã, vì thế chúng tôi liền hôn môi…” Tiếu Thành sờ sờ tóc, ngẩng đầu cười khổ: “Nhưng mà chính nụ hôn này, làm chúng tôi nhận ra, chúng tôi đối với nhau đều không có dục vọng. Tôi cùng Tiệm Ly, trước sau vẫn là vượt quá tình bạn, nhưng chưa tới tình yêu, hay nói đúng hơn, cậu ấy đối với tôi là như vậy. Tuy rằng tôi vẫn muốn cùng cậu ấy bên nhau, nhưng là cậu ấy đã có người mình yêu. Tôi đã sớm bỏ qua cậu ấy, ngay lúc tôi cùng người khác đính hôn, liền hoàn toàn mất đi cậu ấy, chỉ hận khi đó, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
Tạ Ngôn nhíu mày, đôi mắt rốt cục có dao động rất nhỏ…
“Người kia chính là cậu! Tạ Ngôn, không phải người khác! Cậu ấy nghe thấy lời nhắn lại của cậu, vì cậu mới trở về. Mười ngày ở Perth kia, cậu ấy cũng không phải cố ý không đi gặp cậu, mà là mười ngày kia, cậu ấy vừa lúc gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng, trừ bỏ vết cắt ngoài khóe mắt trái, ống chân phải còn bị gãy nát. Ngày đó cậu không chú ý tới, kỳ thật cậu ấy đi đường, chân còn có chút khập khiễng, là di chứng của trận tai nạn kia!”
Nghe đến đây, Tạ Ngôn rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, anh nhịn không được siết chặt tay Tiếu Thành, “Việc này, vì sao không sớm nói cho tôi biết!?”
Ngày đó ở quán bar, đích xác nhìn thấy vết sẹo nơi khóe mắt trái của hắn.
Anh từng hỏi hắn, là chuyện gì xảy ra, hắn thản nhiên nói, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh cũng không hỏi nữa.
Khi anh nói buông tay, hắn lệ nóng tràn mi. Lúc ấy anh nghĩ, hắn là vì cảm thấy có lỗi, nhưng nếu theo như lời Tiếu Thành nói, tất cả đều là sự thật…
Hắn là dạng người gì, trừ phi bi thương tới cực điểm, nếu không lại thế nào ở trước mặt người khác rơi lệ?
Nghĩ đến đây, ngón tay Tạ Ngôn không khỏi run lên…
“Cậu ấy muốn nói với cậu!” Tiếu Thành hất tay anh ra, quát: “Nếu cậu cho cậu ấy cơ hội giải thích… Nhưng mà cậu không có! Cậu nói với cậu ấy, cậu quyết định buông tay, kia bảo cậu ấy làm sao mở miệng? Huống chi, cậu không phải đã có người yêu mới rồi sao?”
Tiếu Thành chỉ tay vào Du Duy Thu đứng bên cạnh anh, nói: “Cậu ở trước mặt cậu ấy khoe ra hắn, tựa như khoe bảo bối. Cậu nói hắn mọi thứ đều tốt, nói cậu thực hạnh phúc… Tính cách Tiệm Ly, cậu cũng không phải không biết, bởi vậy, cậu bảo cậu ấy làm sao nói đây? Cậu đã buông tay, như vậy, để mọi chuyện tốt đẹp, cậu ấy cũng chỉ cắn răng nuốt vào, lựa chọn im miệng không nói, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu thống khổ.”
“Những lời cậu nói, đều là sự thật?” Tạ Ngôn khàn giọng nói, nhìn chằm chằm Tiếu Thành, biểu tình khủng bố tới cực điểm.
Cảm xúc như sóng lớn điên cuồng dội vào ngực anh, cảm giác từ cõi chết sống lại vừa kinh hỉ vừa đau đớn, làm một người ý chí cường ngạnh như anh cũng không chịu nổi.
“Tôi sao phải gạt cậu. Cậu cùng cậu ấy tách ra, tôi chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy, đối đãi ôn nhu, một ngày nào đó, cậu ấy sẽ trở thành của tôi. Chính là… Tôi không đành lòng thấy cậu ấy thống khổ như vậy, cậu ấy thật vất vả mới học yêu, tôi sao có thể trơ mắt nhìn cậu ấy cả đời sống ở sâu trong bóng đêm không thấy đáy?”
“Cậu ta đang ở đâu?”
Tạ Ngôn một câu vô nghĩa cũng không muốn nói, trực tiếp hỏi.
“Nhà tôi.”
Tiếu Thành giơ tay lên, Tạ Ngôn theo bản năng tiếp nhận, là cái chìa khóa nhỏ.
“Chìa khóa nhà tôi. Từ sau ngày đó, cậu ấy liền sốt cao, hôm qua mới lui một chút, tôi chờ cậu ấy ngủ, mới rảnh đi tìm cậu.”
“Cậu ta bị bệnh? Tôi phải đi ngay!” Lúc này dù trời có sập cũng không ngăn được, Tạ Ngôn nắm chặt chìa khóa, “Cám ơn cậu, Tiếu Thành!”
“Chờ một chút.” Tiếu Thành gọi anh lại.
“Chuyện gì?”
“Đây là đáp lễ tôi cho cậu…”
Tiếu Thành tung một quyền, đấm thật mạnh vào má trái của Tạ Ngôn, đầu của anh nhất thời bị đánh nghiêng sang một bên, môi truyền đến đau đớn nóng rát.
“Cậu tên tiểu tử này… Tuyệt không thủ hạ lưu tình…” Tạ Ngôn cười khổ nói, lấy tay lau qua, đầu ngón tay dính chút máu.
“Nếu còn làm cậu ấy thương tâm, tôi sẽ đoạt lại cậu ấy từ trong tay cậu!”
“Tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu cơ hội này!”
Hai người lấy ánh mắt giết người gườm nhau, đốm lửa văng khắp nơi, sau đó, Tạ Ngôn liền hăng hái biến mất trong thang máy.
Hai người oan gia này!
Tiếu Thành thở dài một hơi nhẹ nhõm, trái tim mấy ngày nay vẫn căng thẳng, rốt cục có thể thoải mái, cậu quay đầu, nhìn thấy Du Duy Thu nãy giờ đứng bên cạnh xem “kịch hay”, lúc này mới nhớ tới, chính mình lại làm trò “phá hoại” nhà người khác, không khỏi đổ mồ hôi, xấu hổ nở nụ cười, “Cái kia… Chuyện này… A…”
“Tiếu tiên sinh không cần để ý, tôi cùng Tạ đại ca cũng không phải là người yêu, đêm đó Tạ đại ca chỉ là bị đả kích, mới lấy tôi làm bia thôi.” Du Duy Thu cười an ủi cậu.
“A? Hai người không phải?” Tiếu Thành ngẩn ngơ, sờ sờ đầu, “Cái gì vậy, hai vị này, bản lĩnh nói dối không ai kém ai, mặt không đổi sắc, lừa người sửng sốt, sớm biết tiểu tử này gian như vậy, tôi sẽ không giúp cậu ta.”
Du Duy Thu mỉm cười, “Nếu không có Tiếu tiên sinh, người hữu tình sao có thể thành thân thuộc?”
“Ha ha, là vậy đi? Tôi chỉ biết, không phải tôi đích thân xuất mã thì không được mà!” Tiếu Thành vui vẻ nói.
“Đương nhiên là vậy.”
Du Duy Thu nở nụ cười ôn nhuận như ngọc.
Ngoài cửa sổ gió thu khẽ thổi, bầu trời bên ngoài cửa kính bao phủ một tầng màu xám mờ, từ trong khoảng màu xám ấy, lộ ra một tia nắng mặt trời.
Nhưng mà, đối với Tạ Ngôn mà nói, ánh mặt trời vẫn chưa chân chính tiến đến.
Anh chạy như bay tới biệt thự của Tiếu Thành, lại bổ nhào vào khoảng không.
Trong phòng không một bóng người, đệm chăn vẫn còn hơi ấm, cho thấy Bách Tiệm Ly đi chưa bao lâu, nhưng vừa rồi nghe Tiếu Thành nói, hắn bị bệnh, còn có thể đi nơi nào?
Tạ Ngôn lòng nóng như lửa đốt, vội vàng gọi điện thoại báo cho Tiếu Thành với Du Duy Thu, ba người chia nhau tìm kiếm Bách Tiệm Ly.
Dân cư thành phố N mấy trăm vạn, tìm kiếm một người, không khác biển rộng tìm kim.
Sắc trời dần tối, vài giọt mưa bụi rơi xuống kính chắn gió, dần t
rở nên nặng hạt, tầm mắt bắt đầu mơ hồ…
Tạ Ngôn mở cần gạt nước, mù mịt không manh mối lái xe, đi qua phố lớn ngõ nhỏ, mở to hai mắt, tìm kiếm một bóng dáng thon dài mà gầy yếu.
Cần gạt nước qua lại trên kính, phát ra thanh âm ma xát trống rỗng, càng khuếch đại trong ngực anh…
Trong lòng đau đớn khôn kể!
Từng chữ Tiếu Thành nói, luôn quanh quẩn bên tai anh.
Nếu hết thảy như cậu ta nói, vậy thì, mình ở quán bar nói từ bỏ hắn, không khác gì hung hăng đâm một đao vào tim hắn!
Người hắn yêu, thật sự là mình?
Không thể tin được…
Đã trải qua chia lìa lâu lắm, tưởng niệm quá dài mà không có hồi báo, cho nên không dám dễ dàng tin tưởng… Nhưng mà, nếu hắn thật sự yêu mình, vì mình mới trở về…
Tạ Ngôn cắn chặt răng, nghe răng nanh mình va vào nhau ken két, cảm xúc hốt nhiên vọt lên tận núi, rồi hốt nhiên ngã xuống đáy cốc, vừa lạnh vừa ấm, vừa buồn vừa vui.
Sắc trời dần tối, mưa bụi dày đặc thành dòng.
Thế giới trước mắt, là một mảnh xám hỗn độn.
Người trong lòng kia, vẫn như cũ không thấy tăm hơi.
(1) Tĩnh đạm: an tĩnh đạm mạc
(2) Cửu biệt: Xa cách đã lâu
(3) Thương hải tang điền: biến đổi lớn lao trong cuộc đời, thế sự xoay vần. (QT)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.