Gạt cảm giác thất lạc sang một bên, hắn nở nụ cười quen thuộc, 'Hình như anh hai đang tìm em.
Quan Mẫn Mẫn nghe vậy qay lại, quả nhiên thấy Sầm Chí Quyền đang đi qua.
'Chúng ta qua bên kia ngắm sao, được không?' Cô chủ động bước đến khoác tay lên cánh tay hắn.
Hai người tách khỏi đám đông náo nhiệt, đi đến sofa cuối thuyền ngồi xuống.
'Lạnh không?' Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang tựa đầu vào vai mình hỏi nhỏ, thuận tiện cởϊ áσ vest ra khoác lên vai cô.
'Vậy anh thì sao?' Cô rúc mình trong áo của hắn, ấm áp quá, mang theo một khí tức rất đặc biệt khiến cô rất yên tâm.
'Anh có bao giờ sợ lạnh đâu?'
'Em có từng nói với anh câu này chưa?' Cô bấu chặt cánh tay hắn, vẻ mặt tinh nghịch hỏi.
'Câu gì' Hắn đưa tay vuốt ve mặt cô, không hề hóa trang, làn da đó mềm mại bóng loáng khiến người ta không nỡ buông tay.
'Anh cúi đầu xuống...' Hắn nghe lời làm theo.
Hai tay cô vòng qua cổ hắn, ở bên tai nói ra những chữ thiêng liêng ấy...
Là sự bày tỏ đơn thuần mà tình cảm nhất của cô, sao thật lâu hắn vẫn không có phản ứng gì vậy?
Chẳng lẽ đàn ông không thích nghe câu nói kia như phụ nữ?
Cho dù không cảm động đến khóc thì ít ra cũng có chút phản ứng chứ?
Thấy hắn vẫn giữ vẻ kinh ngạc, cô nghịch ngợm hôn phớt lên môi hắn, 'Anh không để ý đến em, em đi tìm mấy người kia chơi.'
Cô mới đứng lên thì đã bị kéo lại, bị giữ lấy trong đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-sung-the-p1/1137424/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.