Mẫn Thiên Vân không phải ngu ngốc, khi Diệp Hàm Quân chật vật như vậy xuất hiện trước mặt bà, bà liền biết chuyện không đơn giản.
Nhưng ngược với vẻ bất an và khẩn trương của Quan Thiệu Hiên và Quan Mẫn Mẫn, bà trấn tĩnh vô cùng, nhìn Sầm Chí Quyền vẫn đứng đó không nói một lời, 'Chí Quyền, con liên hệ với công ty hàng không một chút, hủy bỏ chuyến bay hôm nay đi.'
Sầm Chí Quyền gật đầu, ra hiệu cho người phía sau đi làm việc.
Nghe Mẫn Thiên Vân nói vậy, cả Quan Thiệu Hiên lẫn Quan Mẫn Mẫn đều ngạc nhiên nhìn bà...
'Mẹ...'
'Thiên Vân...'
'Em biết gần đây mọi người có chuyện giấu em, nếu mọi người đã không chịu nói, em cũng không ép, nhưng em nghĩ chuyện mọi người muốn giấu em chắc chắn có liên quan đến Diệp Hàm Quân.' Bà nhìn về phía Diệp Hàm Quân đang đứng đó nhìn mình với vẻ sốt ruột nhưng lại bị vệ sĩ ngăn cách ở một cự ly an toàn, 'Chị ấy thoạt nhìn rất tiều tụy nhưng vẫn cố gắng đuổi theo đến đây, em nghĩ mình nên nói chuyện đàng hoàng với chị ấy.'
Với tình hình này, có dấu tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
Quan Mẫn Mẫn nắm lấy tay mẹ mình, ánh mắt đầy bất an, 'Mẹ, bất kể xảy ra chuyện gì mẹ cũng đừng nên tức giận, đừng khổ sở, phải nhớ sức khỏe mình đang hồi phục, không thể quá kích động.'
Mẫn Thiên Vân cũng nắm bàn tay đang khẽ run của con gái, cảm nhận sự lo lắng và sợ hãi của cô, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, 'Đồ ngốc, mẹ đã đi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-sung-the-p1/1137410/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.