'Con cười gì chứ?' Diệp Hàm Quân trừng cô.
'Con cười mẹ đấy, con còn chưa truy cứu mẹ chuyện năm đó, mẹ sao lại không biết xấu hổ nói hai chữ "truy cứu" với con chứ?'
'Con...' Diệp Hàm Quân nghẹn lời.
'Đừng chơi mấy trò tuyệt thực gì nữa, con không rảnh đến gặp mẹ đâu.' Diệp Dao đứng lên định đi, Diệp Hàm Quân dùng hết khí lực lật người lại, túm lấy góc váy cô, 'Con...con không được đi, rốt cuộc con muốn làm gì nhà họ Quan? Không cho con làm hại nó, có nghe chưa? Con không được làm hại nó...'
Diệp Dao cúi đầu, nhìn bàn tay gầy guộc đang tóm lấy váy mình, khóe môi nhếch lên, 'Mẹ sợ con làm hại cô ta sao?'
'Nó có làm gì có lỗi với con đâu!' Diệp Hàm Quân khàn giọng gào lên, 'Nó không biết gì cả!'
'Đúng vậy, người có lỗi với tôi là bà. Cho nên, bà tốt nhất là phối hợp với tôi, cần ăn thì phải ăn, cần làm gì thì làm nấy, bằng không tôi thật sự sẽ...' Diệp Dao nghiến răng nghiến lợi nói.
'Con dám? Nó là ai? Con là ai? Con làm sao dám đụng đến nó chứ?'
'Tại sao lại không dám? Con chỉ muốn lấy những thứ thuộc về mình thôi, ai dám cản con, con gϊếŧ người đó!' Gương mặt vốn xinh đẹp của Diệp Dao lúc nói câu này vặn vẹo đến đáng sợ.
Diệp Hàm Quân bị giọng điệu đầy sát khí của cô dọa đến sững người, bàn tay vốn không còn bao nhiêu sức lực đột nhiên rũ xuống.
Nhìn bàn tay gầy yếu chậm rãi trượt trên làn váy, cuối cùng rơi trở lại giường, Diệp Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-sung-the-p1/1137385/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.