Chương trước
Chương sau
'Thiếu gia, bác sĩ Trần đến rồi!'

Cửa phòng ngủ mở lớn khiến quản gia và vị bác sĩ gia đình thường trú ở nhà họ Phạm tưởng rằng tình huống trong phòng khẩn cấp, ngay cả cửa cũng không kịp gõ lập tức xông vào.

Tiếng của quản gia và những tiếng bước chân vội vã khiến Phạm Trọng Nam tức đến phát điên, chiếc ly thủy tinh trên tay bị ném mạnh ra kèm theo câu quát, 'Ra ngoài!'

Câu ra lệnh lạnh lùng vừa thốt ra thì tay hắn cũng đã nhanh chóng kéo chiếc chăn lên, đắp lại cẩn thận cho cô gái trên giường.

'Thiếu gia, thực xin lỗi.'

Quản gia và bác sĩ Trần lúc này mới nhận ra hành vi của mình quả thực quá lỗ mãng nhưng họ nào có nhìn thấy gì đâu, không biết vì sao vị thiếu gia rất ít khi phát giận của mình tức đến ném ly nước đi chứ?

Cầm lấy áo choàng tắm của mình, đích thân giúp cho cô thay xong Phạm Trọng Nam mới cho bác sĩ Trần tiến vào xem bệnh.

'Giang tiểu thư chỉ cảm lạnh do dầm mưa lâu mà ra, sức đề kháng yêu cho nên mới phát sốt, tôi chích cho cô ấy một mũi thuốc hạ sốt là ổn thôi.' Sau khi kiểm tra cẩn thận cho Giang Tâm Đóa, bác sĩ Trần mới quay lại cung kính trả lời.

'Vậy lúc nào cô ấy mới tỉnh lại?' Phạm Trọng Nam nhìn cô gái đang ngủ một cách rất không an ổn trên giường, không nhịn được hỏi lại.

'Sau khi hạ sốt thì sẽ tỉnh lại thôi.' Bác sĩ Trần thuần thục chích cho Giang Tâm Đóa một mũi thuốc sau đó tiếp tục dặn dò, 'Cho cô ấy uống nhiều nước để bổ sung lượng nước, với lại...' Đang nói vị bác sĩ chợt ngừng lại, không biết liệu có nên tiếp tục hay không.

Vừa nói tới “uống nước” sắc mặt của Phạm Trọng Nam đã tối lại nhưng vẻ muốn nói lại thôi của bác sĩ Trần khiến hắn càng thêm bực dọc, 'Còn gì nữa?'

'Tóc của Giang tiểu thư vẫn còn chưa khô hẳn, vậy không tốt cho người bệnh lắm...' Còn có...drap giường cũng bị ướt, tốt nhất là thuận tiện đổi luôn.

'Tôi biết rồi.' Phạm Trọng Nam nhìn mái tóc dài nửa ướt nửa khô kia, vừa nãy giúp cô cởi áo rồi lại vội vã đi tắm nước lạnh, nào có thời gian giúp cô lau khô.

Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi của thiếu gia nhà mình thì dè dặt lên tiếng, 'Thiếu gia, có cần kêu má Điền qua đây không?'

'Ừ, bảo bà ấy mang theo một bộ quần áo thích hợp sang đây.' Phạm Trọng Nam nói rồi ra hiệu cho họ rời đi.

...

Trong gian phòng ngủ xa hoa khí phái trang hoàng theo kiểu châu Âu, trong một đêm tĩnh mịch như thế này lúc này chỉ để một ngọn đèn nhỏ đầu giường, ngọn đèn đang tỏa ánh sáng màu vàng nhạt mông lung mà ấm áp chiếu lên bóng người nhỏ nhắn đang ngủ mê man trên chiếc giường đen khiến cô càng toát ra một vẻ yếu đuối động lòng người, khiến người ta thương tiếc không thôi.

Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa rốt cuộc từ từ tỉnh lại.

Đôi mắt to vốn trong suốt giờ này mông lung chậm rãi mở ra, dường như vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, trong một hai phút đầu cô hoàn toàn không rõ mình hiện đang ở nơi nào.

Hình như cô có một giấc mơ thật dài thật dài, trong mơ cô thấy mình như đang trôi nổi trong biển lửa, nóng ran thật khó chịu, trong ý thức mơ hồ đó hình như có người đút nước cho cô uống, còn không ngừng sờ vầng trán nóng ran của cô, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay người đó khiến người đang trong cơn sốt như cô cảm thấy thật dễ chịu.

Giấc mộng đó khiến cô vừa khó chịu lại vừa cảm thấy rất ấm áp, rất an lòng bởi vì dường như cô lại quay trở lại mười tuổi năm đó, khi cô sốt cao vì bệnh viêm phổi phải vào bệnh viện, mẹ lại bởi vì phải chăm sóc em trai nên chỉ để lại một mình cô ở bệnh viện cho hộ lý chăm sóc.

Cũng may lúc đó sau khi anh Nhất Minh biết chuyện, vẫn một mực ở bệnh viện cùng cô, tận đến lúc cô xuất viện.

Sự dịu dàng trong giấc mộng kia khiến lòng cô dâng đầy cảm xúc, khiến cô kìm lòng không được nắm lấy bàn tay dịu dàng kia đang dán lên mặt mình, nửa tỉnh nửa mê thì thào, 'Anh Nhất Minh...'

'Cô à, cô tỉnh lại rồi?' Bỗng dưng truyền đến một giọng nói hiền hòa nhưng xa lạ khiến Giang Tâm Đóa thoáng sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu với mái tóc búi cao gọn gàng trong bộ đồng phục màu trắng đang đứng bên cạnh giường.

'Bà là ai?' Giang Tâm Đóa ngồi bật dậy, hốt hoảng nhận ra trên người mình lúc này là một chiếc áo choàng tắm xa lạ, với kích cỡ rộng rãi này, rõ ràng là nó thuộc về một người đàn ông.

'Tiểu thư, cô đừng sợ. Đây là nhà lớn của họ Phạm, cô gọi tôi là má Điền được rồi. Thiếu gia bảo tôi mang quần áo đến cho cô, cô có muốn tôi giúp cô thay không?'

'Nhà họ Phạm?' Trong một khoảnh khắc, đầu Giang Tâm Đóa một mảnh trống rỗng.

Anh ta, không phải không thèm để ý cô sao? Sao lại để cô vào nhà? Còn anh ta đâu? Chiếc áo cô mặc trên người có phải là của anh ta không? Nghĩ tới điều này Giang Tâm Đóa chợt thấy rất không được tự nhiên.

'Tiểu thư, cô ngủ lâu như vậy chắc là đói rồi phải không? Để tôi giúp cô thay quần áo rồi chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm, được không?' Má Điền vẫn rất ôn hòa và kiên nhẫn nói.

'Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.' Giang Tâm Đóa lúc này mới hoàn hồn lại, đỏ mặt nói.

'Quần áo tôi để ở kia, nếu như cô có cần tôi giúp gì thì cứ gọi. Phòng tắm ở bên kia.' Má Điền nói rồi đặt quần áo lên tủ đầu giường rồi lui xuống.

Giang Tâm Đóa trong chiếc áo choàng tắm vừa dài vừa rộng kia lúng túng bước xuống giường, cầm quần áo mà má Điền đặt ở đầu giường đi vào phòng tắm, nhanh chóng mặc vào.

Không ngờ là mặc vào lại rất vừa người, quả thực là hàng hiệu có khác, chất liệu vải cao cấp mềm mại và thoải mái như một lớp da thứ hai, mềm mại dán vào người, mỏng nhẹ lại thoáng khí, kiểu dáng rất đơn giản nhưng tinh tế, thân váy in họa tiết thủy mực rất đặc biệt lại tao nhã.

Thay xong áo, Giang Tâm Đóa nhìn lại mình trong gương, cô gái trong gương sắc mặt vẫn một màu tái nhợt, mái tóc dài lõa xõa trên vai khiến cô thoạt nhìn vẫn hết sức chật vật. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của mình, những sợi tơ mềm mang theo cảm giác hơi thô nhám chứng tỏ đã được người dùng máy sấy hong khô.

Cô dầm mưa ướt sũng cả người, tóc rõ ràng cũng ướt, là má Điền lúc giúp cô thay quần áo đã tiện tay giúp cô sấy tóc sao?

'Tiểu thư, cô xong chưa?'

Ngoài cửa truyền đến tiếng của má Điền cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Tâm Đóa. Cô vuốt lại mái tóc dài lõa xõa của mình cho ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng tắm, dưới sự dẫn đường của má Điền, đi ra khỏi gian phòng.

Căn nhà này thực sự rất lớn, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cao quý và khí phái của phong cách Victoria.

Giang Tâm Đóa và má Điền vừa xuống đến tầng trệt đã nhìn thấy quản gia tươi cười đứng chờ ở đó, nhìn cô ông nói, 'Giang tiểu thư, thiếu gia đã ở nhà ăn đợi cô.'

Giang Tâm Đóa ngẩng đầu lên nhìn người quản gia chiều hôm qua lúc cô đến đã ra trả lời cô, sau đó lại mang dù ra nói sẽ đưa cô về kia một cái, lễ phép gật đầu, thấy vậy quản gia cung kính chào rồi lui qua một bên không nói.

Cô không được hoan nghênh ở đây sao? Giang Tâm Đóa cúi thấp đầu, theo chân má Điền đi qua phòng khách rộng thênh thang rồi đi đến phòng ăn.

Phòng ăn và nhà bếp được xây dựng theo phong cách mở, tường ốp gạch Tây Ban Nha, tủ bếp và tủ đựng rượu cùng tủ bát đều là màu kem nhạt, mỗi một chi tiết đều cho thấy phẩm vị và khiếu thẩm mỹ hơn hẳn người thường.

Phạm Trọng Nam đang ngồi ở vị trí chủ vị nơi đầu chiếc bàn ăn thật dài, hắn không làm gì cả, dường như chỉ đang chuyên tâm chờ cô tới.

Trên bàn đã bày sẵn một bộ đồ ăn tinh xảo, trong chiếc bát sứ màu trắng tinh khiết là món cháo thịt đang nghi ngút khỏi, tỏa ra mùi hương thơm ngát, trên một chiếc đĩa khác là salad trái cây và các món rau dưa ăn kèm.

'Thiếu gia, tiểu thư đến rồi.' Má Điền cung kính báo một tiếng, Phạm Trọng Nam không nhướng mắt nhìn cô một lần nào, má Điền nói xong liền tiến đến giúp Giang Tâm Đóa kéo ghế rồi lui xuống.

Căn phòng ăn rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người.

Không một tiếng động, hai người cứ thế duy trì sự trầm mặc một lúc lâu.

Trầm mặc càng lâu, sự khẩn trương trong lòng Giang Tâm Đóa càng mãnh liệt, cô không hiểu hắn đang nghĩ gì, hoàn toàn không hiểu.

Nhưng nếu như cô không chủ động, vậy chỉ có thể càng thêm bị động. Sau cùng, như đã hạ quyết tâm, đôi tay nhỏ bé của Giang Tâm Đóa sít sao bấu lấy làn váy như lấy thêm can đảm, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt thâm trầm khiến người ta không thể nhìn thấu kia sau đó như bị hút thẳng vào đó.

Giang Tâm Đóa quên cả thu lại tầm mắt, hai người cứ như thế không nói tiếng nào nhìn sâu vào mắt nhau.

Khoảnh khắc này, vạn vật dường như bị cách ly hoàn toàn bên ngoài họ, trái đất dường như ngừng quay.

Cho đến khi...

Phạm Trọng Nam đột nhiên đứng dậy đi về phía Giang Tâm Đóa.

Hắn cách cô càng lúc càng gần mà cô thì không có đường lui, chỉ có thể đứng im bất động nhìn bóng dáng cao ngất kia từng bước từng bước tiến đến cho đến khi hắn dừng lại bên cạnh cô.

Một giây, chỉ một giây đó, Giang Tâm Đóa cho rằng hắn sẽ nói gì đó với cô, ít nhất thì là vậy nhưng không có, hắn chỉ dừng lại một giây, thậm chí có lẽ là không đến sau đó lướt qua bên người cô rồi nhanh chóng rời đi.

Cô ngẩn người, bị hành động của hắn làm cho có chút hoảng hốt, chỉ có thể nín thở xoay người lại, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp càng lúc càng xa kia mà gọi với theo, 'Đừng đi!'

Lời của cô vừa dứt thì đã thấy bóng người đang đi đường với những bước tao nhã kia dừng lại nhưng đầu vẫn không quay lại.

Giang Tâm Đóa biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cô nhất định phải nắm chắc.

'Anh còn muốn kết hôn với tôi không?'

Giọng con gái, ngọt mềm mang theo một chút tuyệt vọng vang lên trong không gian rộng lớn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.