Chương trước
Chương sau
'Em quên đưa chút đồ cho Dung Dung, em đi trước...'

Khẩn trương nói xong câu này, Giang Tâm Đóa lập tức cất bước rời đi nhưng còn chưa kịp đi thì cánh tay đã bị người từ sau lưng níu lại.

'Giang Tâm Đóa...' Giọng Phạm Trọng Nam vừa thấp lại trầm khiến người nghe có chút tâm hoảng ý loạn nhưng Giang Tâm Đóa không dám rũ tay hắn ra.

'Em thật sự là có món đồ muốn đưa cho Dung Dung...' Giọng của cô càng lúc càng vô lực.

Phạm Trọng Nam từ phía sau ôm cả người cô vào lòng, trực tiếp áp cô lên cửa sổ.

Bị nhấc khỏi mặt đất, hai chân cô theo bản năng vòng qua eo hắn thật chặt, đôi tay vô lực chống nơi lồng ngực rắn rỏi của hắn, ngẩng lên nhìn gương mặt không lộ chút cảm xúc nào của hắn.

Mấy ngày nay tuy rằng hai người không nói chuyện với nhau nhưng thi thoảng nửa đêm thức giấc thấy hắn không có ngủ mà chống hai tay bên sườn cô, dùng một loại ánh mắt không thể diễn tả bằng lời nhìn cô chằm chằm như muốn từ trên mặt cô nhìn ra được điều gì.

Dọa cô sợ đến nỗi lập tức nhắm mắt lại tiếp tục giả ngủ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Giờ hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn cô! Nhưng lúc này không phải buổi tối, cô không thể giả vờ ngủ cho qua.

'Hôm nay sao anh về sớm vậy?' Cô chọn một chủ đề tương đối an toàn để nói.

Hai người đã căng thẳng với nhau mấy ngày không nói chuyện, nếu tiếp tục thế này, theo cá tính của hắn, rất có khả năng sẽ làm một số chuyện nhi đồng không nên biết với cô.

'Em cảm thấy tôi rất thô bạo, khiến em không thoải mái sao?' Phạm Trọng Nam hỏi một đường đáp một nẻo, rõ ràng tư duy của hắn vẫn dừng lại nơi đoạn đối thoại giữa cô với Dương Dung Dung lúc nãy.

Xem ra hắn nghe được thật sự không ít! Gương mặt xinh xắn của Giang Tâm Đóa chớp mắt nóng đến mức có thể tráng được trứng.

'Buông em xuống trước đã.' Cô không muốn thảo luận vấn đề này nữa mà! Muốn làm hòa cũng không cần mở đầu bằng cách này chứ?

'Trả lời tôi, có phải không?' Không nghe được câu trả lời Phạm tiên sinh làm sao dễ dàng buông tay được chứ?

'...' Giang Tâm Đóa cắn môi không dám trả lời nhưng lại vô ý gật nhẹ đầu.

Hắn tự mình làm gì tự mình không biết sao chứ? Mỗi lần hắn dùng sức một chút, cô đều yếu ớt kêu đau, chẳng lẽ đó là biểu hiện của sự thoải mái sao? Chắc là không có một cô gái nào lại thích người đàn ông của mình dùng bạo lực mới đúng chứ? Trừ phi là người đó có khuynh hướng tự ngược đãi mình.

'Vậy em thích tôi làm như thế nào?' Phạm Trọng Nam thấy cô gật đầu, đôi mày thoáng chau lại nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

Một người đàn ông, nếu như trên giường không thể khiến người phụ nữ của mình thoải mái là một chuyện mất mặt biết mấy. Dù rằng hiện giờ hắn lên tiếng hỏi cô cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Giang Tâm Đóa thật sự muốn rống to một tiếng, có thể đừng hỏi cô chuyện này không? Vấn đề này cô với bạn tốt thảo luận cũng đã mất mặt lắm rồi, còn muốn cùng vị nam chính như hắn thảo luận...

'Em không nói tôi làm sao biết em thích thế nào chứ?

Lại nữa rồi... lại nữa rồi...

'Có thể đừng hỏi lúc này không?' Đầu cô đã cúi thấp đến không thể thấp hơn được. Nếu như có thể, cô thật sự muốn chui xuống đất trốn mất.

'Không được.'

Quả nhiên là tác phong của bá đạo tổng tài.

Cũng may lúc đó tiếng gõ cửa của quản gian đã giải cứu Giang Tâm Đóa khỏi tình cảnh ngượng ngùng vô tả này.

'Thiếu gia, Tống tiên sinh đến rồi. Xe của ngài ấy đang ở ngoài cổng.'

Nghe báp Tống Cẩn Hành đến, Phạm Trọng Nam không thể không ngừng cuộc truy vấn của hắn. Sở dĩ hôm nay hắn quay về sớm như vậy, ngoại trừ tâm tình phiền táo không có cách nào tập trung vào công việc ra, lý do thứ hai chính là vì đợi hắn.

Hệ thống bảo an ở Lục La Viên bên đó xảy ra chút vấn đề nên Phạm Trọng Nam bảo Tống Cẩn Hành đến cài đặt lại.

'Để hắn vào đi.' Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng chịu thả Giang Tâm Đóa ra nhưng nắm lấy tay cô cùng đi xuống lầu.

Giang Tâm Đóa len lén quan sát sườn mặt anh tuấn của hắn. Cuộc chiến tranh lạnh của họ kết thúc rồi, đúng không?

***

Dương Dung Dung không ngờ ở cổng chính của nhà lớn họ Phạm lại gặp được người không nên gặp. Sớm biết như vậy cô đã không tham ăn món điểm tâm mà nhà bếp bê lên cho hai cô mà phủi mông chạy lấy người từ sớm rồi.

Tay cầm túi hồ sơ bước xuống xe, Lý Triết cũng không ngờ là Dương đại tiểu thư lúc này lại đến nhà họ Phạm, hắn đứng bên cạnh xe nhìn vẻ chán ghét rõ ràng dành cho mình trên mặt cô, gương mặt anh tuấn nho nhã thiếu đi nụ cười ôn hòa thường ngày, ánh mắt sắc bén dưới lớp kính pha thêm một tia tức giận.

Cô không thích gặp hắn, hắn cũng không phải rất muốn gặp lại cô, chỉ là, hắn không muốn cùng một cô gái chỉ mới ngoài hai mươi tuổi ở trước mặt đám đông so đo quá nhiều.

Cô mất tích mấy ngày, hắn không cần mỗi ngày đều phải nghiên cứu số liệu của thị trường chứng khoán cho cô, không cần phải bày mưu tính kế giúp cô, điều này khiến lượng công việc của hắn giảm đi không ít.

Dương Dung Dung xốc lại chiếc ba lô trên vai, ưỡn ngực đi qua trước mặt hắn, ngay cả một câu chào hỏi khách khí cũng chẳng buồn nói.

Cô đi ngang qua hắn, chỉ ngắn ngủi vài giây đó thôi, mùi hương thanh nhã nhạt đến không thể nhạt hơn của con gái đã tràn vào khoang mũi hắn, giống như chút hương thừa còn lưu lại trên giường hắn từ hôm đó vậy.

Lý Triết không kìm lòng được quay đầu nhìn lại bóng dáng cao ngạo kia.

Vị tiểu thư nhà giàu này thật sự không phải người thường có thể chọc tới! Lý Triết thu hồi tầm mắt, đang định đi về phía biệt thự thì lại nhìn thấy Boss nhà mình đang nắm tay phu nhân cùng bước ra. Lúc này, cánh cổng sắt chạm hoa tinh tế cũng đang từ từ mở ra, một chiếc Hummer màu đen hoàn toàn không hề giảm tốc xông thẳng vào khiến Dương Dung Dung đang đi đến gần cổng sợ đến giật nảy mình, vội vàng nép sang một bên để tránh bị tai bay vạ gió.

Hừ, người này là ai vậy chứ? Lái một chiếc xe hầm hố như xe tăng chạy vào nhà người ta cũng không biết phải giảm tốc độ xuống sao? Đúng là bệnh thần kinh mà! Đứng vững lại rồi Dương Dung Dung không khỏi mắng thầm mấy câu, định đem người lái xe thiếu đạo đức kia mắng cho một trận.

Hummer chạy thẳng đến bãi cỏ trước nhà mới ngừng lại, cửa xe mở ra, nhảy xuống là một người đàn ông cao lớn, thô lỗ mà hào phóng như chính chiếc xe của mình vậy.

Kính đen, áo khoác màu xanh quân nhân cùng chiếc quần bò màu đen, những giọt mồ hôi trên cánh tay rắn rỏi rám nắng của anh ta ánh lên dưới ánh nắng mặt trời, nếu như trên vai có thêm một cây súng trường, tuyệt đối oai phong hơn những anh chàng trong đội đặc chủng của Mỹ không biết bao nhiêu lần.

Mắt Dương Dung Dung sáng lên, câu mắng vốn đã vọt ra tới miệng lại nuốt trở lại. Cô muốn làm quen với anh chàng oai phong này, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng tốt hơn người đàn ông trói gà không chặt kia nhiều rồi.

Nói không chừng anh ta thật sự là tinh anh của đội đặc chủng nào đấy thì sao!

Xem bộ dạng kia, khí phách kia, chắc chắn không phải là người tầm thường rồi.

'Frank!' Tống Cẩn Hành thấy khó được một lần Phạm Trọng Nam đích thân ra cửa đón mình liền lên tiếng gọi, hắn tháo kính râm xuống nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh bạn mình.

Quả nhiên là đẹp đến rung động lòng người, chẳng trách tên Bách Thiếu Khuynh kia suốt ngày cứ nhắc mãi.

'Đến thư phòng đợi tôi một lát.' Phạm Trọng Nam ra hiệu cho Lý Triết đến thư phòng đợi mình xong, rõ ràng là không có ý định giới thiệu cho Giang Tâm Đóa biết Tống Cẩn Hành, buông tay cô ra sau đó gật đầu với hắn rồi vượt lên đi đến vườn hoa phía sau.

Tống Cẩn Hành không giống như Bách Thiếu Khuynh, không muốn cố ý chọc tức Phạm Trọng Nam, hắn nhìn Giang Tâm Đóa mỉm cười rồi theo chân bạn đi.

'Đóa Đóa, anh ta là ai vậy?' Dương Dung Dung thấy anh ta và Phạm Trọng Nam thân thiết sánh vai nhau đi về phía vườn hoa sau nhà mới chạy đến khoác tay lên vai bạn hỏi.

Cô muốn làm quen với anh ta, nhưng đương nhiên cũng không ngu ngốc đến nỗi đuổi theo hỏi tên và số điện thoại.

Dù sao cô cũng chỉ cảm thấy người đàn ông này thực sự rất thú vị nên muốn làm quen mà thôi.

'Mình cũng không biết.' Trong giọng nói của Giang Tâm Đóa mang theo một nỗi thất lạc ngay cả cô cũng không phát hiện được.

Dường như, dường như anh ta không hề có ý định giới thiệu bạn bè của mình cho cô làm quen. Là vì sợ cô làm mất mặt anh ta hay sao? Hay đơn giản chi là không muốn cô bước vào vòng xã giao của anh ta?

Hừm, cô không thèm! Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Giang Tâm Đóa vẫn không giấu được một chút oán giận.

Thật không dễ dàng gì hai người mới nói chuyện bình thường lại với nhau, sao giờ cô lại bắt đầu có chút tức giận, có cảm giác không thèm để ý đến hắn nữa chứ?

'Sao tự dưng lại buồn bực vậy?' Một chút biến hóa nhỏ trên mặt cô cũng không thoát khỏi đôi mắt sắc của Dương Dung Dung.

'Đâu có. Vừa nãy không phải bạn đi rồi sao?' Giang Tâm Đóa nghi hoặc nhìn lại bạn.

'Ai bảo đầu bếp nhà bạn làm điểm tâm ngon quá làm gì.'

'Vậy có muốn ở lại cùng ăn cơm tối không?' Giang Tâm Đóa tức cười hỏi. Dung Dung trước giờ luôn thích ăn ngọt, cũng may cô thuộc loai ăn thế nào cũng không mập bằng không thì thảm rồi.

Dương Dung Dung nhấc tay nhìn đồng hồ, lắc đầu, 'Không đâu. Chiều nay mình có việc. Thứ hai nhớ mang mấy món ngon đến trường cho mình. Đi trước nha.'

'Thật sự không cần tài xế đưa sao?'

'Không cần đâu. Mình đi taxi được rồi.' Dương Dung Dung vừa bước xuống thềm, vừa vẫy tay với ban.

'Ừ, thứ hai gặp.' Giang Tâm Đóa cũng vẫy tay với cô.

Nhưng lúc nhìn thấy bạn tốt đi thẳng qua Lý Triết mà không thèm liếc nhìn một lần, trong lòng không khỏi cảm thấy giữa hai người có chút quái lạ.

Nói thế nào, Lý Triết cũng coi như là người đã giúp bạn tốt rất nhiều, cho dù trước đây mỗi lần gặp nhau đều thích cãi nhau, vậy cũng đâu cần như bây giờ, gặp nhau lại như người xa lạ thế kia?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.