Chương trước
Chương sau
Nếu như là bình thường, hắn căn bản sẽ không để ý nhưng hôm nay cũng chỉ cách ngày khánh thành công trình xây dựng thị trấn một tuần thôi nên hắn quyết định bay đến Moscow gặp mặt thị trưởng sau đó quay lại Singapore dẫn cô đi tham gia buổi tiệc khánh thành.

'Vậy...có thời gian quay về đây không?' Giang Tâm Đóa nhớ đến chuyện của Phạm Uyển Viện, không nhịn được hỏi, hắn chắc là sớm đã biết rồi mới phải chứ?

Tuy rằng sớm đã có kế hoạch trở về Singapore nhưng nghe cô hỏi vậy lại là một chuyện khác.

'Muốn tôi trở về?' Hắn vui vẻ hỏi.

Muốn, hay là không muốn? Nói như vậy nghe có vẻ quá trần trụi, nhất là khi còn có người khác ở đây, trước khi trả lời, Giang Tâm Đóa theo bản năng ngước lên nhìn về phía đối diện mới phát hiện không biết từ lúc nào Lạc Tư đã lặng lẽ rời đi rồi.

Tuy rằng trong phòng ăn lúc này chỉ còn mỗi mình cô nhưng cô vẫn không muốn trả lời câu hỏi này.

'Chuyện của Sara, anh đã biết chưa?' Cô có chút lẩn tránh câu hỏi của hắn.

Dù sao, sở dĩ cô hỏi liệu hắn có trở về hay không cũng không phải bởi chỉ riêng cô muốn biết chuyện của hắn.

Không nghe được câu trả lời như mong muốn, Phạm Trọng Nam có chút buồn bực, nghe cô hỏi chuyện của Phạm Uyển Viện, hắn nhẹ xoa trán, 'Tôi đã phái đoàn luật sư của Phạm thị đi xử lý rồi.'

Còn về chuyện li hôn hay cáo buộc những tờ báo kia tội phỉ báng thì phải xem ý kiến của hai người trong cuộc.

Ngẫm lại cũng rất buồn cười, đoàn luật sư chuyên nghiệp của tập đoàn Phạm thị trước giờ chỉ chuyên giải quyết những vụ án thương nghiệp, những hợp đồng kinh tế, gần đây lại bắt đầu tiếp nhận các vụ án li hôn, hết vụ này lại đến vụ khác.

'Họ...liệu có li hôn không?' Giọng Giang Tâm Đóa có chút buồn, chút khổ sở.

Mới trước đây bởi vì chuyện của chị mình mà cô buồn một thời gian dài, không ngờ chưa được bao lâu thì chuyện chia li lại tái diễn một lần nữa.

Muốn duy trì một cuộc hôn nhân lâu dài, có thật sự là khó như vậy không?

Một cuộc hôn nhân mỹ mãn từ lúc bắt đầu đến khi cái chết chia lìa chẳng lẽ chỉ có thể có trong tiểu thuyết thôi sao?

'Đừng suy nghĩ nhiều quá.' Giọng nói của cô đã tiết lộ hết tâm trạng của mình, Phạm Trọng Nam làm sao không nghe ra được chứ?

Chỉ là, mỗi cuộc hôn nhân không thể tiếp tục duy trì đều bởi vì hai người trong cuộc không có cách nào điều tiết những chênh lệch hoặc xung đột, điều này bất cứ người ngoài nào cũng không thể can thiệp được.

'Dạ.' Giang Tâm Đóa rầu rĩ đáp một tiếng.

'Lạc Tư đi chưa?' Lần này nhắc đến Lạc Tư dường như hắn không còn tức giận như lần trước.

'Ừm, hình như là đi rồi...' Cô cũng không biết hắn đi từ lúc nào nữa.

'Về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Tôi đến sân bay rồi.' Phạm Trọng Nam mở mắt mới phát hiện xe đã chậm rãi lái vào cổng sân bay.

'Em biết rồi. Anh cũng đừng vất vả quá.' Điện thoại đã ngắt rồi, cùng một tâm tình, hai đầu thương nhớ.

Giang Tâm Đóa từ phòng ăn bước ra, vừa định bước lên lầu thì lại ngẩn người khi nhìn thấy Lạc Tư, người cô tưởng đã rời khỏi đây từ lâu giờ vẫn ngồi ở ghế sofa nơi phòng khách, sắc mặt âm trầm.

Cô bước đến gần hắn, hỏi một cách quan tâm, 'Anh còn lo lắng chuyện của ba mẹ mình sao?'

Lạc Tư lại chẳng buồn để ý đến cô, đang ngồi đó thì vụt đứng dậy, không nói gì, xoay người rời đi.

Hừm, người này sao lại kỳ lạ như thế chứ?

Giang Tâm Đóa cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa, đi thẳng về phòng mình, tiếp tục công việc phiên dịch của mình, cô muốn hoàn thành nó trong thời gian sớm nhất, nhưng không biết tối nay với tâm trạng phập phồng thế này liệu công việc của cô có đạt được hiệu suất như mong muốn hay không nữa!

***

Ba ngày sau

Khi Giang Tâm Đóa vừa từ trường học trở về nhà đã nhìn thấy mấy chiếc xe lạ đỗ lại nơi bãi cỏ bên trong khuôn viên nhà lớn họ Phạm.

Khi cô đi vào nhà đã thấy trong căn phòng khách rộng thênh thang lúc này đã có mấy người đàn ông mặc Tây trang chỉnh tề, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc đang thấp giọng bàn luận gì đó, trên bàn trà thì bày đầy văn kiện, còn Phạm Trọng Nam, người lúc này đáng lý ra đang ở Moscow thì cũng đang nhàn nhã ngồi tựa lưng vào sofa nghe mọi người bàn tán.

Thấy cô vào, hắn nhấc tay ra hiệu cho cô đi đến bên cạnh mình.

Mấy người đàn ông đang ngồi nơi sofa cũng nhìn thấy cô, ai nấy đều rất lịch sự chào cô một tiếng, 'Phu nhân.'

Ngượng ngùng gật đầu chào họ sau đó Giang Tâm Đóa đi đến sofa, ngồi xuống bên cạnh Phạm Trọng Nam, nhìn người đàn ông đã mười ngày không gặp kia, trong mắt không giấu được niềm vui. Rồi cô dùng mắt hỏi hắn, những người kia đến nhà rốt cuộc là vì chuyện gì?

Phạm Trọng Nam không trả lời cô, chỉ vươn tay xoay cho chiếc laptop trước mặt mình hướng về phía cô, ấn vào màn hình nơi một đoạn phim gì đó đã ngừng lại...

Đoạn phim lần nữa được bật lên...

Nhân vật chính là người mà mấy hôm trước cô đã nhìn thấy hình trên quyển tạp chí trong xe của Lạc Tư, người phụ nữ có tên là Irina.

Irina trong bộ trang phục rộng rãi, phần bụng đã hơi nhô ra đang đứng trước vô số ống kính và micro khóc như mưa, vừa khóc vừa phân trần đủ điều, nội dung không gì khác ngoài chuyện cô và Lạc Khải thật lòng yêu nhau, hơn nữa đã có cốt nhục của hai người thế nhưng người vợ đã không còn tình cảm từ lâu của Lạc Khải là Phạm Uyển Viện chết sống cũng không chịu li hôn, hơn nữa cố tình bám lấy cái ngôi vị “Lạc phu nhân” không buông, không chịu thành toàn cho hai người yêu nhau.

Xem hết đoạn phim, Giang Tâm Đóa cảm thấy nực cười đến cực kỳ.

Yêu nhau thật lòng? Cùng một người đàn ông đã có vợ dây dưa không dứt, hơn nữa còn phá hoại gia đình người ta, mà còn có mặt mũi vỗ ngực tuyên bố “yêu nhau thật lòng” sao?

Đàn ông có tiền có quyền thường thích ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, điển hình như ba cô chẳng hạn, chỉ riêng ở nhà đã có đến bốn bà vợ. Nhưng đó chẳng phải đều do họ cam tâm tình nguyện gả vào nhà họ Giang sao? Họ nào có lên báo, lên đài chỉ trích người vợ cả của Giang Hán Sinh đâu? Hơn nữa cũng không dùng những thủ đoạn hèn hạ này để ép Giang Hán Sinh li hôn bao giờ cả.

Đương nhiên cô cũng không tán thành phụ nữ học theo những người vợ của Giang Hán Sinh, cô chỉ cảm thấy cách làm này của Irina không khỏi hiếp người quá đáng, hơn nữa còn có chút hèn hạ.

Không muốn xem tiếp nữa, Giang Tâm Đóa dứt khoát tắt laptop.

Lúc này quản gia từ ngoài vội vã chạy vào, đến trước mặt Phạm Trọng Nam, ông dừng lại, cúi đầu thấp giọng nói, 'Thiếu gia, Lạc tiên sinh đã đến.'

'Mời ông ấy vào.' Phạm Trọng Nam gật nhẹ đầu.

Vị Lạc tiên sinh, người mà cô nghe danh biết tiếng đã lâu nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt đã đến rồi sao? Giang Tâm Đóa định rời đi, không muốn tham gia vào chuyện gia đình của người khác, nhất là khi họ bàn chuyện li hôn nhưng Phạm Trọng Nam đã kéo tay cô lại, 'Đợi một chút.'

Lúc này Lạc Khải, chỉnh chu trong bộ Tây trang, đầu tóc gọn gàng, đôi mắt sáng tinh anh sau chiếc kính gọng vàng đã bước vào phòng khách, thấy Phạm Trọng Nam cũng có mặt ở đấy, trên mặt ông thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, 'Về từ lúc nào vậy?'

'Vừa mới về.' Phạm Trọng Nam gật đầu, 'Vợ tôi.'

Hai người đều xa lạ nên Giang Tâm Đóa và Lạc Khải chỉ khẽ gật đầu chào nhau một cái.

Lạc Khải ngồi xuống chiếc sofa gần Phạm Trọng Nam, những luật sư có mặt ở đó rõ ràng là rất quen thuộc với ông nhưng tình huống hôm nay không tiện lắm nên họ không nói gì với nhau.

Lạc Khải rút một điếu thuốc, nhàn nhã châm khói, 'Xem ra cô ấy muốn làm thật rồi!'

Lời của ông vừa dứt thì đã thấy Phạm Uyển Viện và Lạc Tư cùng sánh vai bước xuống lầu.

Thoạt nhìn tinh thần của Phạm Uyển Viện không phải sa sút lắm, bà ngẩng cao đầu đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa cách Lạc Khải xa nhất, Lạc Tư thì nhìn sang ba mình như muốn hỏi gì đó nhưng rốt cuộc không nói tiếng nào, bước theo chân Phạm Uyển Viện, ngồi xuống bên cạnh bà, hành động này đã tỏ rõ lập trường và thái độ của hắn.

'Tôi nghĩ, mọi người có nên tạm lánh mặt một chút được không? Tôi có vài lời muốn nói riêng với vợ mình.' Tuy rằng Phạm Uyển Viện vẫn tỏ thái độ cao ngạo như thường ngày nhưng Lạc Khải không có vẻ gì là bị thái độ của bà làm cho chùn bước.

Mấy vị luật sư nhìn nhau như trao đổi ý kiến qua ánh mắt rồi lục tục đứng dậy bước ra ngoài, còn Giang Tâm Đóa thì len lén nhìn sắc mặt của Phạm Trọng Nam, không dám nói gì, cũng không dám đứng dậy trước bởi vì hắn vẫn án binh bất động.

Sau khi những luật sư đã rời khỏi, cả gian phòng khách rộng thênh thang bỗng dưng im lặng như tờ.

Người làm sau khi mang lên cho Phạm Uyển Viện một bình trà hoa cúc, loại trà mà bà thích uống nhất thì lui xuống. Phạm Uyển Viện tự rót cho mình một ly, ưu nhã nâng ly lên nhấp một ngụm rồi nhìn Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa, mỉm cười nói, 'Frank, Đóa Đóa, chuyện của tôi tôi sẽ tự mình xử lý.'

Nghe bà nói vậy, Phạm Trọng Nam nhẹ gật đầu rồi đứng dậy, thuận thế kéo cả Giang Tâm Đóa cùng đứng lên, nắm tay cô bước ra ngoài. Thấy Phạm Trọng Nam đã rời đi, Phạm Uyển Viện vỗ vai con trai ra hiệu cho hắn cũng đi nhưng Lạc Tư lại không đồng ý.

Mặc kệ ba mẹ thực sự muốn li hôn hay muốn tiếp tục bàn bạc, thân là con trai, hắn có quyền lợi được nghe, được biết.

Nói cho cùng, thực ra là hắn lo lắng cho mẹ, sợ bà nói không lại người cha trước giờ luôn quá tinh minh của mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.