Chương trước
Chương sau
Trên đường đến sở cảnh sát, Phạm Uyển Viện vẫn luôn trầm mặc không nói, Phạm Trọng Nam định rút một điếu thuốc ra hút nhưng sờ túi mới phát hiện mình đã lâu không hút thuốc.

Người cảnh sát ngồi đối diện họ đưa bao thuốc qua nhưng Phạm Trọng Nam từ chối, chỉ hỏi, 'Người gây ra tai nạn giờ thế nào rồi?'

Thực ra không cần hỏi cũng biết, trong vụ tai nạn này chắc chắn phần lỗi là bên phía Irina, giờ phía cảnh sát bảo họ đến cho lời khai chẳng qua chỉ là làm theo quy tắc mà thôi.

'Không cứu được.' Người cảnh sát chỉ trả lời bằng mấy chữ ngắn gọn.

Sau đó, trong xe vẫn giữ im lặng cho đến khi tới cục cảnh sát.

Phạm Uyển Viện vào phòng cho khẩu cung, Phạm Trọng Nam đứng ở phòng chờ, mở cửa sổ nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài kia, hình như sắp mưa thì phải.

Chuyện của Irina rõ ràng là đã qua rồi, vì sao giờ cô ta còn bất chấp tất cả quay về Singapore làm ra chuyện ngọc đá đều tan thế kia?

Hắn nhắm mắt suy tư thật lâu, sau đó, dường như có người nào, chuyện gì vừa lướt qua trong đầu, Phạm Trọng Nam vụt mở mắt, lấy điện thoại trong túi ra, ấn phím.

Điện thoại đổ chuông thật lâu cũng không có ai tiếp nhưng hắn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.

Qua chừng hai phút đối phương mới đón nghe, 'Trang viên Hoa Hồng, xin hỏi tìm ai?'

'Bảo ông ta nghe điện thoại.' Phạm Trọng Nam ngay cả một câu chào hỏi cũng không buồn nói, trực tiếp ra lệnh.

Đầu bên kia quản gia nhận ra được giọng của hắn nên thái độ trở nên hòa hoãn hơn hẳn, 'Thiếu gia, lão thái gia còn chưa xuống lầu.'

Lúc này ở Luân Đôn chỉ mới bảy giờ sáng, trước giờ Phạm Nhân Kính luôn xuống lầu dùng bữa sáng lúc bảy giờ rưỡi, thói quen này đã theo ông mấy chục năm chưa từng thay đổi nhưng Phạm Trọng Nam không có thời gian quan tâm đến thói quen của ông.

'Lập tức bảo ông ta nghe điện thoại.' Giọng hắn cứng rắn thêm mấy phần.

'Thiếu gia...'

'Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn.'

'Điện thoại của ai?' Phạm Nhân Kính trong chiếc áo ngủ không biết từ lúc nào đã đứng ở cuối cầu thang tầng hai, giọng vẫn lãnh đạm vô tình như thường ngày.

Quản gia vội ngẩng lên, 'Là thiếu gia.'

'Mang lên đây.'

Quản gia vâng lời cầm điện thoại lên tầng hai cho Phạm Nhân Kính.

'Sớm như vậy đã tìm ta?' Phạm Nhân Kính đón lấy điện thoại, ra hiệu cho quản gia lui xuống rồi vừa đi vào phòng ngủ vừa trả lời điện thoại.

'Ông chắc phải biết vì sao tôi tìm ông sớm như vậy chứ?' Giọng Phạm Trọng Nam càng lạnh hơn.

'Dám chất vấn ta sao?' Phạm Nhân Kính đẩy cửa phòng ngủ đi vào, ngồi xuống chiếc trường kỷ lót bằng da dê êm ái.

'Vậy thì phải xem ông đã làm chuyện gì khiến tôi phải chất vấn ông như vậy.' Chuyện của Lạc Khải nếu như không phải Phạm Nhân Kính làm, hắn thề không mang họ Phạm nữa.

'Vậy con nói thử xem, một ông già chỉ biết ẩn thân ở trang viên này để dưỡng lão như ta đã làm chuyện gì khiến con không vui?' Phạm Nhân Kính ung dung hỏi.

'Chuyện của Lạc Khải, ông dám nói ông phải do một tay ông gây ra sao?' Phạm Trọng Nam nói một cách thẳng thừng, hắn không có thời gian, cũng không có tâm tình cùng ông vòng vo.

Hoặc nói chính xác hơn, từ những tin đồn lăng nhăng của Lạc Khải đến chuyện Phạm Uyển Viện đề nghị li hôn, sau đó là tin đồn về Phạm Uyển Viện và Charlie, hoàn toàn là do ông đạo diễn mà ra cả. Mục đích chính là thôi thúc hai người li hôn sau đó lại tác thành cuộc hôn nhân giữa Phạm Uyển Viện và Charlie để ông có thể thu hồi lại số cổ quyền của tập đoàn Phạm thị đang nằm trong tay tập đoàn Stanley.

Mà số cổ quyền đó, nhiều hơn bất kỳ số cổ quyền nào mà một cổ đông của tập đoàn Phạm thị nắm giữ, cho nên hắn không ngạc nhiên khi thấy Phạm Nhân Kính quan tâm đến nó như vậy.

Cả đời này, điều duy nhất mà Phạm Nhân Kính theo đuổi chính là sự giàu sang và quyền thế, ông làm sao có thể dễ dàng để cho người khác chen vào trong phạm vi khống chế của mình chứ?

Tuy rằng những năm qua người nắm số cổ quyền đó là cha của Charlie không hề can dự vào bất kỳ quyết định và sách lược nào của Phạm thị, thậm chí chưa từng xuất hiện ở những cuộc họp thường niên của hội đồng quản trị của Phạm thị nhưng một ngày chưa thu hồi được số cổ quyền kia về, Phạm Nhân Kính có chết cũng không cam lòng.

Mà hôm nay, Phạm Uyển Viện lại không li hôn với Lạc Khải như sách lược của ông, còn Lạc Khải, người do một tay ông dìu dắt, đề bạt lại đề xuất rời khỏi Phạm thị, điều này đối với người cao ngạo như Phạm Nhân Kính mà nói, đúng là một sự sỉ nhục.

Mà muốn hủy đi người khiến ông khó chịu đó, quả thực là một chuyện không thể đơn giản hơn.

Còn Irina, sở dĩ có thể ở bên cạnh Lạc Khải làm việc hai năm qua, chỉ sợ cũng là do Phạm Nhân Kính sớm đã cài cô ta vào đấy, chỉ vì chuẩn bị cho sự việc hôm nay.

Dù sao những năm này số lần Lạc Khải vì Phạm Nhân Kính ra sức đã nhiều đến không kể xiết, hiện giờ một mảnh giang sơn mà ông đã giúp Phạm Nhân Kính khai thác đã nằm trong tay ông ta, cho nên, quân cờ này đã không còn đất dụng võ nữa.

Chỉ tiếc là, Phạm Nhân Kính không phải Thượng đế, bài tính của ông ta không phải lúc nào cũng chuẩn xác 100%.

'Lạc Khải đã xảy ra chuyện gì rồi?' Phạm Nhân Kính không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt hỏi.

'Xe của Irina từ phía ngược lại cố tình đụng vào xe của ông ta, Irina cấp cứu thất bại đã tử vong, Lạc Khải thì vẫn đang phẫu thuật, Sara bị thương nhẹ, kết quả như vậy không biết ông có hài lòng hay không?'

Nói dứt lời, không đợi Phạm Nhân Kính trả lời Phạm Trọng Nam đã ngắt điện thoại. Hắn cảm thấy quả thực không còn gì để nói nữa rồi.

Cất điện thoại vào túi, xoay người lại đã thấy Phạm Uyển Viện đứng nơi cửa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

'Đi được rồi sao?' Phạm Trọng Nam bước ra hỏi.

'Gọi điện cho ông ấy sao?' Phạm Uyển Viện nhỏ giọng hỏi.

'Phải.'

'Chuyện đó là ông ta cho người làm sao?'

'Tôi sẽ tìm ra chứng cứ.'

Nếu như người gây tai nạn đã chết rồi, vậy chỉ có thể bắt tay điều tra từ phía cha mẹ của Irina, nhưng giờ họ đều ở Luân Đôn cả, cũng có thể sớm đã bị người khác mua chuộc. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn nhất định sẽ tìm được chứng cứ chứng minh chuyện này là do Phạm Nhân Kính làm.

'Nếu như Lạc Khải có chuyện, tôi sẽ đích thân đi tìm ông ấy.' Phạm Uyển Viện cắn răng, phẫn hận nói.

Hai người rời khỏi sở cảnh sát, trở lại bệnh viện.

Còn ở Luân Đôn bên này, Phạm Nhân Kính ngồi trên trường kỷ nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt thật lâu kia, mãi vẫn không đứng dậy, mãi đến khi quản gia lên gõ cửa nhắc ông bữa sáng đã chuẩn bị sẵn thì ông mới chậm chạp đứng lên.

***

Khi Giang Tâm Đóa thức dậy từ trong phòng nghỉ của Phạm Trọng Nam mới phát hiện hắn không có ở văn phòng, chỉ có Lý Triết đang ngồi đợi ở sofa để báo cáo với cô chuyện Lạc Khải xảy ra tai nạn giao thông.

Nghe chuyện, Giang Tâm Đóa vô cùng lo lắng, cô lấy điện thoại ra gọi cho Phạm Trọng Nam định hỏi xem tình hình thế nào nhưng máy cứ bận suốt, cuối cùng, dưới sự hộ tống của Lý Triết và hai vệ sĩ, cô đến bệnh viện.

'Lạc Tư, ba cậu không sao chứ?'

Phẫu thuật vẫn đang tiến hành nhưng ở ngoài phòng phẫu thuật chỉ thấy có mỗi Lạc Tư đang đứng, Lý Triết đưa cô đến đây xong đã vội quay về công ty xử lý công việc rồi.

Nghe tiếng gọi, Lạc Tư ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Giang Tâm Đóa vẻ mặt lo âu đứng trước mặt mình hắn chợt có cảm giác như đã rất lâu chưa được nhìn thấy cô rồi vậy.

Nghe nói cô đang mang thai, thân hình mảnh khảnh thon gầy ngày trước giờ đã hơi đẫy đà, chiếc cằm nhỏ ngày nào giờ cũng đầy đặn hơn, một người phụ nữ khi có thai, thay đổi quả thực quá lớn.

Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, việc có thai khiến cô thoạt nhìn như có thêm một nét gì đó rất đặc biệt trước giờ chưa từng có.

'Còn đang phẫu thuật...' Lạc Tư thu hồi ánh mắt quá mức nóng bỏng của mình, nhàn nhạt hỏi, 'Sao cô lại đến đây?'

'Lý Triết nói với tôi. Tôi không yên tâm nên đến đây xem thử. Mẹ anh với Trọng Nam đâu?'

'Họ đến sở cảnh sát rồi.' Lạc Tư chỉ tay về phía băng ghế dài sau lưng, 'Có muốn ngồi xuống một lát không?'

Giang Tâm Đóa bước đến ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi tiếp: 'Sao lại phải đến sở cảnh sát?'

Chẳng lẽ đây không phải là một tai nạn giao thông bình thường sao? Cô thoáng nhíu mày, bỗng dưng liên tưởng đến tai nạn giao thông rõ ràng là có dự mưu trước của em trai mình, mãi cho đến giờ, phía cảnh sát vẫn chưa điều tra được bất kỳ manh mối gì, chẳng lẽ, tai nạn của Lạc Khải cũng là...

Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Gần đây quanh cô xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm chuyện tung tích của ba cô còn chưa rõ khiến cô cảm thấy có chút quá sức chịu đựng. Haizz, vì sao muốn sống những ngày bình lặng lại khó như vậy chứ?

Ước mơ của cô thật sự không quá xa vời, một người đàn ông yêu mình, một hai đứa con quấn quýt bên cạnh thì đã là tổ ấm, là đủ để cảm thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng, con đường đi tìm hạnh phúc này thật có không ít gian truân.

'Tai nạn là do người ta cố tình gây ra.'

Lời của Lạc Tư khiến lòng cô trầm xuống. Quả nhiên đây không đơn giản chỉ là một tai nạn giao thông bình thường.

'Yên tâm đi, ba cậu nhất định sẽ không sao.' Lúc này đây cô chỉ có thể an ủi hắn như vậy.

'Mong là được như lời cô nói.'

Vừa nãy bác sĩ ở bên trong có ra báo Lạc Khải không bị nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến Lạc Tư cũng yên lòng hơn nhiều.

'Tiếng Trung của cậu gần đây tiến bộ không ít nha.' Giang Tâm Đóa sợ hắn ngồi không lại suy nghĩ vẩn vơ nên tìm đề tài nói chuyện phiếm với hắn nhằm dời đi sự chú ý của hắn về chuyện của ba mình.

Lạc Tư tuy còn là một thanh niên trẻ tuổi có chút bồng bột nhưng dụng ý của Giang Tâm Đóa hắn vẫn nhận ra được. Nhưng thiện ý của cô khiến hắn cảm thấy vừa cảm động lại có chút chua chát.

Thực ra tình cảm giữa Lạc Tư với ba mình không phải rất tốt nhưng một khi ba không li hôn với mẹ, hơn nữa theo như hắn thấy, hai người sẽ vẫn tiếp tục bên nhau, vậy hắn càng hy vọng ba mình không sao, bởi vì một khi ông xảy ra chuyện, người khổ sở nhất không ai khác ngoài mẹ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.