Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc là còn muốn nắm bao lâu đây? Phạm Trọng Nam mặt càng lúc càng đen, thật sự muốn đưa tay tách hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia ra.

Trên xe không biết có thuốc sát trùng hay không nữa, đợi lát nữa phải bảo cô dùng thuốc sát trùng rửa sạch bàn tay mới vừa nắm lấy tay tên kia mới được.

Rốt cuộc hắn nhịn không nổi nữa lên tiếng, 'Đi thôi! Nhớ cài dây an toàn, đóng cửa xe lại.'

'Hai người muốn đi đâu?' Tuy rằng không nỡ nhưng vẫn phải buông tay.

'Eastbourne...' Còn chưa đợi Giang Tâm Đóa lên tiếng, Phạm Trọng Nam đã ấn nút điều khiển từ xa đóng cửa sổ xe lại, nổ máy, cuốn bụi mà đi.

Nhìn gương mặt lại sầm xuống của hắn, Giang Tâm Đóa cũng mặc kệ không muốn để ý đến hắn nữa.

Còn hai đứa nhỏ trên xe thì đã lấy Ipad ra vui vẻ chơi trò chơi.

'Tối hôm đó Lạc Tư nói gì với em?'

Sau khi xe rời khỏi trung tâm thành phố Luân Đôn, sắc mặt hắn rốt cuộc cũng hòa hoãn trở lại, lên tiếng hỏi về câu chuyện Lạc Tư vừa nói lúc nãy.

Lại dùng giọng chất vấn này nữa rồi, thật đáng ghét! Mặc kệ hắn.

Giang Tâm Đóa quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, dự định làm như không nghe được.

'Đóa Đóa...'

Mặc kệ hắn!

'Đóa Đóa...' Lần này giọng nặng hơn mấy phần, sắc mặt vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu trầm xuống.

'Mẹ, ba đang gọi mẹ kìa, sao mẹ không trả lời?' Dù đang hào hứng chơi điện tử Giang Phẩm Huyên vẫn nghe tiếng ba mình, sao mẹ lại không nghe thấy chứ?

'Em không muốn nói cho anh biết, vậy được rồi chứ?' Giang Tâm Đóa rốt cuộc xoay người lại, bất mãn trả lời.

Phạm Trọng Nam mím chặt môi, được lắm, đợi đến nơi rồi, xem hắn xử lý cô ra sao.

Suốt hơn một tiếng đồng hồ lộ trình, một người thì tức giận, một người thì bực dọc, không ai chịu lên tiếng.

***

Eastbourne là một thị trấn lớn nằm ở quận East Sussex, giữa Brighton và Hastings, bên bờ biển phía Nam nước Anh, là nơi có ánh mặt trời đầy đủ nhất nước Anh.

Đến căn biệt thự nghỉ mát của mình ở đó, Phạm Trọng Nam mở cửa lớn, trong nhà tuy rằng một thời gian dài không có ai ở nhưng vẫn rất sạch sẽ, các loại vật phẩm sinh hoạt và giải trí đều đầy đủ, hơn nữa các thiết bị điện gia dụng trong nhà cũng hoạt động bình thường.

Sau khi chủ động mang những hành lý lên lầu, Phạm Trọng Nam mở cửa sau ra, cửa sau căn biệt thự mở thẳng ra biển, xa tít tắp tầm mắt là biển xanh bát ngát và chân trời xanh thẳm.

Hai đứa nhỏ quả thực là sướng điên lên rồi, không ngừng nhảy nhót hoan hô, 'Con muốn xuống nước, con muốn xuống nước.'

'Không được.' Giang Tâm Đóa lập tức cản lại.

Thời tiết tháng 11 quá lạnh, mọi năm vào lúc này căn bản là mưa dầm mưa dề, năm nay chắc là vì vận khí của họ quá tốt, cô đến đây mấy ngày thời tiết đều khó được kho ráo nhưng cũng không thể vì thế mà có thể xuống nước chơi, bị cảm lạnh thì phiền lắm.

'Không được nghịch nước nhưng bọn con có thể đến bờ biển dạo chơi, tắm nắng.' Phạm Trọng Nam ở phía sau cười, nhàn nhạt nói.

'Anh, vậy chúng ta đi xây lâu đài cát, được không?'

'Được.'

'Ba, ở đây có xẻng không?'

'Chúng ta đến phòng chứa đồ xem thử.'

Thế là ba cha con cùng đến phòng chưa đồ, tìm được hai cái xẻng, sau đó một nhà bốn người cùng nhau đi đến bãi biển.

Chưa đến bãi biển thì gió lạnh đã ào ạt thổi tới, Giang Tâm Đóa phóng tầm mắt nhìn ra biển trời xanh thẳm ngút ngàn, trong lòng cảm thán không thôi.

Bất luận là lúc nào, khi con người đứng trước biển cả mênh mông luôn có một cảm giác mình bé nhỏ như một hạt cát, mà cô, cũng đã lĩnh ngộ được, thế giới bên ngoài rộng lớn đến mức nào.

Giang Tâm Đóa khuỵu chân, ngồi nhìn hai đưa nhỏ đang dùng sức lấy xẻng xúc cát cùng người đàn ông ngày thường tây trang giày da lúc này cũng đã cởi áo khoác ra, tay áo xắn lên lên tận khuỷu, theo yêu cầu của hai đứa nhỏ cùng nhau xây lâu đài cát. Chắc là bởi vì trước giờ hắn chưa từng làm những chuyện này, động tác của hắn rất vụng về nhưng lại nghiêm túc vô cùng.

'Ba, nhanh một chút, phải cao một chút...

'Ba, chỗ này không phải như vậy, bỏ đi...'

'OK...' Người đàn ông rất kiên nhẫn đáp lời chúng.

Thấy ba người chơi vui vẻ như vậy, vành mắt Giang Tâm Đóa chợt nóng lên, hạnh phúc đơn giản mà đáng quý như vậy không phải là thứ mà cô chờ mong bấy lâu đó sao?

'Mẹ, sao mẹ không qua giúp ba?' Xúc mệt rồi Bối Bối cắm xẻng vào trong cát, chiếc miệng nhỏ chu lên, hơi thở dập dồn.

'Được, mẹ qua giúp.' Cô mỉm cười đáp.

Chơi thôi! Chơi thôi!

Còn gì sánh bằng thứ hạnh phúc đơn giản mà ngọt ngào như vậy!

Chơi ở bãi biển quá hào hứng, cả nhà bỏ lỡ luôn bữa trưa mà hai đứa nhỏ vẫn còn chưa muốn về.

'Ba, mẹ, chúng ta ở bãi biển làm barbercue được không?' Giang Phẩm Huyên phủi đôi tay đầy cát, không cam lòng đứng dậy, rồi lại không biết từ đâu bật ra suy nghĩ đó, lập tức lớn tiếng reo hò.

'Nhưng chúng ta không có chuẩn bị đồ để nướng.' Giang Tâm Đóa cầm lấy khăn ướt giúp con lau cát trên mặt, trên tay.

'Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài mua bữa trưa, tiện đường mua luôn là được rồi.' Người cha vạn năng thì không nghĩ ngợi nhiều đề xuất ngay.

'Thật sự có thể sao ba?' Đôi mắt to tròn của Giang Phẩm Huyên mở to nhìn ba mình đầy chờ mong.

'Hay quá hay quá! Anh, ba thật giỏi!' Nhìn thấy cái gật đầu của ba mình, cô bé hào hứng chạy qua ôm lấy anh trai reo hò.

Ngải Thái Nhi cứ ở trong trường khoe khoang, nói ba mẹ thường đưa bạn ấy đi chơi bãi biển, xây lâu đài cát, nướng thịt, bắn pháo hoa, hôm nay cô bé có thể thử hết một lần rồi.

Sau này về gặp lại Ngải Thái Nhi, cô bé đã có thể kiêu ngạo nói với bạn ấy mình không chỉ có ba, hơn nữa còn có một người anh trai giống mình như đúc.

Ba của cô bé còn đẹp trai hơn ba của bạn ấy nhiều, anh trai cũng rất lợi hại, còn biết dùng nhiều ngôn ngữ khác nhau nói câu, 'Em gái, anh thương em!' nữa kìa.

***

Quay về biệt thự thay quần áo sạch, sau đó bốn người quay lại xe, cùng đi đến siêu thị trong trấn, lần nữa bắt đầu mua sắm.

Thực ra những thứ này Phạm đại thiếu gia không biết chút gì, Giang Tâm Đóa cũng chỉ biết sơ sơ, cho nên chiếc Ipad trên tay hai đứa nhỏ trở thành người hướng dẫn tốt nhất.

Theo chỉ dẫn trên mạng, bốn người mua đủ loại thức ăn để nướng cùng các dụng cụ nướng thịt, tuy rằng còn chưa quen nhưng cảm giác cùng nhau làm chuyện này thật đáng để người ta chờ mong.

Buổi chiêu, bốn người cùng nhau tổ chức barbercue trên bãi biển, dường như giữa trời đất thênh thang chỉ còn lại một nhà bốn người họ, tiếng cười, tiếng nói của hai đứa nhỏ không ngừng vang vọng, náo nhiệt vô cùng.

Tuy rằng các kỹ năng sống của Phạm đại thiếu gia chỉ ở mức tàm tạm nhưng kỹ thuật nhóm lửa thực ra lại không tệ, lập tức nhận được sự sùng bái của Bối Bối, 'Ba thật lợi hại!'

Phạm Trọng Nam nhướng mày nhìn con gái cười, một dạng “còn cần con nói sao” cực kỳ đắc ý. Một câu khen ngợi đơn giản của các con quả thực còn khiến cho hắn có cảm giác thành tựu hơn cả giành được một dự án lớn trên thương trường.

'Được chưa? Có thể bắt đầu rồi sao?' Giang Tâm Đóa cầm những xiên bắp và cánh gà đã ướp sẵn đến, chỉ đợi lửa đỏ là có thể bắt đầu.

'Đương nhiên là được.' Phạm Trọng Nam đón lấy xiên thịt trong tay cô, thuận tiện nắm chặt bàn tay nhỏ không buông.

Thực ra từ khi họ đi siêu thị mua đồ về, bất kể là hắn len lén đụng chạm hay quang minh chính đại ăn đậu hủ cô đều không rũ tay hắn ra.

Bởi vì bầu không khí này quá tốt đẹp, quá êm ấm! Giang Tâm Đóa không đành lòng phá hỏng.

Cảm giác này, giống như họ là một đôi vợ chồng ấm êm hạnh phúc nhất trên đời, lại có hai đứa bé xinh đẹp đáng yêu nhất, đời người còn mong mỏi gì hơn nữa?

'Mẹ, con nướng xong rồi, mẹ ăn trước đi.' Phạm Dật Triển cầm một xiên thịt nướng đưa đến bên miệng mẹ mình.

'Cám ơn Tiểu Dật, bắp của mẹ cho con ăn thử này!' Cô có nếp có tẻ, các con lại ngoan ngoãn nghe lời, sự thỏa mãn và vui sướng này thật sự khó mà diễn tả bằng lời.

'Vậy còn ba thì sao? Đổi món với ai đây?' Phạm Trọng Nam cười nhìn một màn này, nhận ra nụ cười của con trai mấy ngày qua còn nhiều hơn cả năm năm trở lại đây cộng lại.

'Ba, của con còn chưa chín, làm sao bây giờ?' Giang Phẩm Huyên chu môi, nói một cách không vui.

'Không sao đâu, đợi thêm lát nữa là được.'

'Cho em miếng này.' Phạm Dật Triển cầm một xiên thịt khác đã nướng xong cẩn thận đưa đến bên miệng em gái.

'Cám ơn anh.

Màn đêm buông xuống nhưng nướng thịt còn chưa đã ghiền, hai đứa nhỏ trở về biệt thự khiêng ra một chiếc thùng lớn, đó là một điều bất ngờ khác mà chúng đã chuẩn bị cho hôm nay.

Giang Tâm Đóa phụ trách cầm hai chiếc đèn pin lớn còn ba cha con phụ trách mở thùng lấy ra những cây pháo bông, cắm từng cây một trên bãi cát.

Chỉ một lát sau, những cây pháo bông đã tạo thành một hàng chữ.

'Các con tránh ra một chút, chúng ta bắt đầu thôi!'

Tuy rằng lửa của pháo hoa sẽ không gây nguy hiểm gì nhưng vì đảm bảo an toàn, vẫn không nên để chúng đến quá gần thì tốt hơn.

Giang Tâm Đóa mỗi tay nắm dắt một đứa lùi về sau mấy bước còn Phạm Trọng Nam thì bắt đầu châm lửa.

Rất nhanh, bãi cát sáng bừng lên trong ánh lửa muôn màu.

Những cây pháo hoa được xếp thành chữ “I love you” cháy bùng lên...

'Anh trai, I love you!'

'Em gái, I love you too!

'Ba, mẹ, I love you!

Hai đứa nhỏ hào hứng chạy vòng quanh đám lửa, cuối cùng đứng ở giữa những cây pháo hoa đang bùng sáng, trước khi chúng lụi tàn, hai đứa bắt đầu cầu nguyện...

Mong là ba mẹ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh mình, mong là gia đình ta sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.