Chương trước
Chương sau
Cơn mưa dai dẳng hai ngày qua đã dứt, bầu trời của Bath hôm nay thật trong trẻo, khí hậu trong lành, thật dễ chịu.

Cùng hắn nắm tay nhau đi qua những quần thể kiến trúc cổ, cảm nhận sự thê lương và cổ kính của nó; đi đến bờ sông Avon nhìn nước chảy lững lờ; thưởng thức hồ tắm xa hoa mà tao nhã của người La Mã cổ, mỗi một giây phút đều trôi qua trong thoải mái và vui vẻ, mỗi một bước chân đều mang đến những cảm giác không giống nhau, tĩnh lặng mà náo nhiệt, cổ kính mà tao nhã, khiến người ta kìm lòng không được muốn ở lại đây lâu hơn một chút để thưởng thức hết những nét đẹp ở thành phố nhỏ này.

Trời đã dần tối nhưng lòng thì vẫn quyến luyến không nỡ rời đi.

'Lần trước nói đưa em đi chơi thì em không chịu bây giờ thì lại quyến luyến không rời.' Nhìn vẻ luyến tiếc trong mắt cô hắn không nhịn được trêu chọc mấy câu.

Không nhắc đến lần trước thì còn tốt, vừa nhắc đến cô đã thấy cơn tức trong lòng lại nổi lên.

'Lần đó là bắt cóc!' Hơn nữa còn bá đạo không cho cô liên lạc với người nhà. Dưới tình huống như vậy cô làm gì có tâm tình đi chơi chứ? Có đôi khi cô thực sự cảm thấy kết cấu đại não của hắn quả thực khác xa với người thường.

'Phải, là lỗi của anh. Sau này anh sẽ không như vậy nữa!' Lúc đó hắn xác thực đã làm quá mức cực đoan, nhưng chung quy cũng bởi vì muốn được cô tha thứ mà lại không nghĩ ra được cách nào mà thôi.

Nếu như biết chiêu “tình thân” có thể khiến cô dễ dàng mềm lòng như vậy, hắn cần gì phải làm ra những chuyện điên cuồng như thế chứ?

'Ừm, biết sai chịu sửa mới là tốt nhất!'

Con người nếu như cứ mãi đắm chìm trong những chuyện không vui thì chỉ càng khiến bản thân thêm khổ sở mà thôi. Những năm qua đã khiến cô trưởng thành hơn, khiến cô biết được cái gì mới là thứ mình cần, cái gì mới có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ.

Không có hắn cô vẫn có thể sống, vẫn có thể cười nhưng trái tim cứ như thiếu đi một mảnh, luôn cảm thấy hư không. Cảm giác hư không ấy chỉ khi trở về bên cạnh hắn mới cảm thấy được lấp đầy, mới cảm thấy thỏa mãn.

'Đoá Đoá...' Hắn đứng lại, hai tay nâng mặt cô lên, ánh mắt như đuốc...

'Sao vậy?' Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

'Suỵt...' Hắn cúi xuống, nhẹ ấn lên môi cô một nụ hôn.

Đã từng, hắn làm tổn thương cô như vậy nhưng cô vẫn tha thứ cho hắn, đời này hắn còn cầu mong gì hơn nữa?

'Chân của em mỏi quá, anh cõng em đi được không?' Cô nép trong lòng hắn, nũng nịu cười.

'Được.' Cho dù có muốn hắn đâm đầu vào tường phỏng chừng hắn cũng không chút do dự mà làm theo.

Quả nhiên, sự cưng chiều của đàn ông sẽ khiến phụ nữ thấy nghiện, hơn nữa còn khiến cảm giác hư vinh của họ được thỏa mãn triệt để. Cho dù lúc mất đi sẽ khiến người ta cảm thấy đau đớn như đang ở trong địa ngục nhưng nó cũng giống như một loại thuốc độc, rõ ràng biết là uống vào sẽ chết nhưng vẫn không đừng được.

'Nói đùa thôi!' Cô cười rạng rỡ, khoác tay hắn bước đi.

Tài xế và vệ sĩ thì chầm chậm lái xe theo sau hai người.

***

Therma Bath Spa là trung tâm suối nước nóng nổi tiếng của Bath, Phạm Trọng Nam đã cho người bao luôn một hồ tắm nước suối nóng lộ thiên trên tầng đỉnh để họ có thể thoải mái hưởng thụ thế giới hai người mà không bị quấy nhiễu bởi bất cứ điều gì.

Mùa đông không khí rét mướt, ngâm mình trong hồ nước khoáng bốc hơi nghi ngút, hoàn toàn quên đi cái lạnh bên ngoài, hơn nữa còn có thể thưởng thức cảnh đêm đèn hoa rực rỡ bên ngoài, thực sự không còn gì tuyệt vời hơn!

Tẩy đi một thân mệt mỏi, Giang Tâm Đoá ngâm mình trong ao nước có chút buồn ngủ, cô nằm trong lòng hắn, trọng lượng toàn thân đều dồn lên người hắn, để mặc bàn tay to của hắn vỗ nhẹ lên lưng mình.

'Có muốn dậy chưa?' Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ mơ màng kia.

'Lát nữa đi.' Ngay cả mí mắt cũng không buồn mở.

'Ừ.' Trả lời cô xong hắn cũng nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác ôm người đẹp trong lòng. Tuy là chỉ có thể nhìn, chỉ có thể sờ, nhưng lại không thể tiến thêm một bước nữa, haizz, ai bảo cô nhìn mệt như vậy, bảo hắn làm sao đành lòng dày vò hơn nữa chứ?

'Phạm Trọng Nam...' Cô gái vốn đang lơ mơ ngủ bỗng mở mắt, nhỏm dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô là hắn đã biết cô nhất định có chuyện muốn hỏi, hơn nữa, nhất định là chuyện của người khác.

'Gì?' Hắn nhắm mắt, tùy ý trả lời một tiếng. Lúc này đây, hắn không muốn nhắc tới chuyện của người khác chút nào, nhất là chuyện liên quan đến người đàn ông khác thì càng không.

'Anh mệt rồi sao?'

'Không.'

'Em có một chuyện muốn hỏi anh.'

'Ừ.'

'Lý Triết không còn làm việc bên cạnh anh nữa sao?' Không biết hôm đó sau khi cô gọi điện thoại cho anh ta, anh ta có đi Melbourne tìm Dung Dung không nhỉ?

Hai ngày nay cô không gọi điện thoại cho bạn tốt, không biết bây giờ Dung Dung thế nào rồi.

'Cậu ta tiếp nhận mảng tài chính của tập đoàn Phạm thị khu vực châu Á Thái Bình Dương, nên giờ thường trú ở Singapore.'

Thì ra là như vậy!

'Như vậy có nghĩa là anh ta giờ cũng đã trở thành một nhân vật lớn có phải không?'

Chẳng lẽ câu nói đàn ông càng đứng ở vị trí cao thì càng khó hiểu là đúng sao? Bằng không cô thế nào cũng nghĩ không ra tại sao người nho nhã lịch thiệp như Lý Triết lại trở thành hung thủ làm tổn thương tình cảm của một cô gái chứ?

Vị đại Boss trước mặt cô đây càng là cao thủ trong chuyện đó. Lúc cưng chiều thì cưng chiều đến tận trời, lúc không cưng chiều thì giống như muốn lấy mạng người ta vậy, có thể khiến bạn đau lòng tới chết.

'Tạm coi là vậy.' Phạm Trọng Nam vẫn một vẻ thờ ơ, căn bản là không nghĩ tới tâm tư của cô gái nhỏ của hắn đang xoay chuyển không ngừng.

'Vậy chức của anh vẫn lớn hơn của anh ta phải không?'

'Thế nào?'

'Ngày mai em về Melbourne, nếu như anh ta còn chưa đến tìm Dung Dung, vậy anh...' Cô cắn môi, chần chừ một lúc mới nói cho hết lời, '...đuổi việc anh ta!'

'Đuổi việc?' Phạm Trọng Nam không ngờ cô gái trước giờ chưa từng can dự vào công việc của hắn, một khi nhúng tay vào lại muốn hắn khai trừ một đại tướng của mình, 'Lý do?'

Phụ nữ đúng là chỉ biết sống theo tình cảm, chỉ vì chút xíu chuyện tư tình nam nữ mà lại bắt hắn ra tay với cấp dưới của mình. Nếu như Lý Triết biết được điều này, không biết liệu cậu ta có tức đến ói máu không nhỉ?

Nhưng suy nghĩ này hắn tuyệt đối, tuyệt đối không thể nói ra trước mặt cô.

Bởi vì hắn đã từng phạm một sai lầm quá lớn với cô chính là dùng tình cảm để làm tổn thương cô, hắn không muốn cô lại nghĩ đến những chuyện không vui trước kia mà đau lòng.

Hắn cũng rất muốn vãn hồi tình yêu của cô, nhất là bây giờ, càng muốn tùy hứng nhận lời cô, khiến cho cô vui...

Nhưng Lý Triết đã theo hắn nhiều năm như vậy, năng lực lại xuất sắc, hắn làm sao...

'Anh ta vô tình vô nghĩa, có bỏ đi cũng không tiếc.' Giang Tâm Đoá nói vẻ không vui.

Cứ nghĩ tới cô bạn trước giờ luôn kiên cường lạc quan của mình bởi vì anh ta mà đau lòng khổ sở đến thế thì cô thật sự rất không vui.

Cô rõ ràng không phải loại người không nói lý lẽ nhưng khi đối tượng là bạn tốt thì...

'Cậu ta bỏ rơi ai?'

'Anh rõ biết mà còn hỏi.'

'Sao em không nói là Dương Dung Dung bỏ rơi cậu ấy? Lý Triết đã theo bên cạnh anh nhiều năm, anh biết rõ cách làm người của cậu ấy, chắc chắn sẽ không là loại người bội bạc như vậy. Em có cần phải hỏi Dung Dung lại cho rõ ràng một chút không?'

Hắn thực sự không hề muốn quản chuyện riêng của người khác nhưng nếu như hắn không lên tiếng tỏ rõ lập trường của mình, nói không chừng người đẹp trong lòng hắn đây sẽ tức giận, nhưng hắn cũng không muốn mất đi người trung thần như Lý Triết.

'Rõ quá rồi còn gì. Cho dù là Dung Dung đề xuất chia tay trước thì sao, anh ta vừa chia tay thì lập tức có tình yêu mới, anh nói xem có quá đáng lắm không? Còn dám nói năm sau sẽ cùng tình mới kết hôn. Hừm, nói không chừng lúc còn kết giao với Dung Dung thì đã có quan hệ mờ ám với người kia rồi. Loại đàn ông đáng ghét như vậy anh lại còn luyến tiếc làm gì? Lại còn nói đỡ cho anh ta! Rõ ràng là anh bao che cho cấp dưới làm càn! Em biết mà!'

Nói đến đây cô chợt nhớ ra hắn đã từng còn chưa li hôn thì đã ầm ĩ khắp nơi tin đồn mình cùng với người phụ nữ khác đính hôn, đẳng cấp này, quả thực còn cao hơn Lý Triết một bậc!

Cái gì gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn”, đây chính là ví dụ tốt nhất!

Phạm Trọng Nam lúc này sâu sắc nhận ra một điều, lời dạy “Chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó giải quyết nhất” của Khổng phu tử lưu truyền ngàn đời đến nay không phải không có đạo lý.

'Anh không bao che cho cậu ta, anh chỉ nói một cách khách quan thôi. Lý Triết cậu ấy...' Lời của hắn còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy khóe mắt của cô gái trước mặt ươn ướt như sắp khóc thì vội nâng mặt cô lên, 'Đóa Đóa, sao lại khóc chứ?'

Haizz, nếu như còn không dỗ được cho cô vui, vậy hắn chỉ đành nhắm mắt ra tay thôi!

Lý Triết, thực xin lỗi cậu! Phạm Trọng Nam hắn cũng chỉ đành làm hôn quân một lần, vì lấy được tiếng cười của người đẹp mà phụ lòng cả thiên hạ vậy!

'Khóc anh với anh ta cá mè một lứa!'

'Anh...' Hắn hết lời để nói rồi, nói nhiều sai nhiều, mà dường như cũng hiểu ra vì sao cô lại rơi lệ.

Thì ra cho dù cô tha thứ cho hắn nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể dễ dàng quên đi những tổn thương mà hắn đã gây cho cô.

Vết thương đã lành, nhưng sẹo vẫn còn đó!

Hắn phải làm thế nào mới có thể khiến cô cho dù nhớ lại những chuyện xưa cũng sẽ không còn đau lòng khổ sở nữa đây?

*********
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.