Bên cạnh hắn là một cô gái gương mặt thanh tú, khí chất nhu mì, chắc là tình mới của hắn rồi.
Lúc hai người Giang Tâm Đóa nhìn thấy Lý Triết và Tiền Hiểu Nhu, hai người kia dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ đi vào trong cũng đã nhìn thấy họ.
Bước chân Lý Triết hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc khó nói thành lời sau lớp kính trắng.
'Thật trùng hợp, anh Lý Triết, không ngờ tới Melbourne cũng có thể gặp được Dương tiểu thư.' Tiền Hiểu Nhu hai tay bám vào cánh tay Lý Triết, nét mặt tươi cười, bộ dạng vui sướng như ở đất khách quê người gặp được người quen vậy dù thực ra trong lòng thì đã sớm lạnh lẽo vô cùng, anh Lý Triết lấy lý do công việc đến Melbourne thì ra là vì tìm cô ta.
Cũng may là lúc cô biết Lý Triết sắp đi công tác, mượn cớ chưa từng đến Melbourne nên muốn đi cùng, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. Hắn đương nhiên không muốn dẫn cô theo nhưng ngại cho áp lực của hai bên cha mẹ, chỉ đành đưa cô đi cùng.
Đến Melbourne hắn lại một mực ở trong khách sạn làm việc, một mình cô ra ngoài chơi cũng vô vị. Sáng nay cô nài nỉ thật lâu, nói muốn thử điểm tâm của quán cà phê này nên hắn mới có chút không cam lòng buông xuống công việc cùng cô ra ngoài.
Thật không ngờ, số phận sắp đặt đúng là khéo như vậy, cứ thế cho tình địch gặp nhau.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Hiện giờ người ở lại bên cạnh anh Lý Triết là cô kia mà.
'Lý Triết...' Giang Tâm Đóa đứng dậy, thấy Giang Tâm Đóa không đẩy tay cô gái kia ra thì cơn tức trong lòng lại càng lớn.
'Phạm phu nhân, đã lâu không gặp.' Giọng Lý Triết hơi thấp, tuy rằng lên tiếng chào hỏi Giang Tâm Đóa nhưng tầm mắt thì vẫn dán lên người cô gái nãy giờ vẫn ngồi yên bất động kia, 'Dung Dung, đã lâu không gặp.'
Cô thoạt nhìn tinh thần không tệ nhưng hình như ốm đi không ít, là bị bệnh sao?
Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng gặp mặt như vậy chỉ có thể khiến hắn nói ra một câu “Đã lâu không gặp” nhạt đến không thể nhạt hơn kia.
'Lý tổng, đã lâu không gặp. Không giới thiệu bạn gái mới với chúng tôi sao?' Thì ra đau lòng không thể nói hết là hết được! Nhất là khi nhìn thấy bên cạnh người ta còn có một cô bạn gái mới đang bám riết thế kia.
Có phải ông trời cố tình khiến cho cô khổ sở không? Vết thương vừa mới khép miệng thì lại bổ thêm một đao!
Thật muốn mắng người! Nhưng lúc này ai không có phong độ người đó chính là kẻ thất bại.
Lý Triết nghe cô nói vậy, cúi đầu nhìn Tiền Hiểu Nhu đang khoác tay mình một cách thân mật kia, lòng chợt trầm xuống, 'Hiểu Nhu...'. Muốn bảo cô buông tay nhưng thấy vẻ mặt đáng thương của cô, “buông tay” hai chữ này rốt cuộc không nói nên lời.
Giang Tâm Đóa quả thực bị tình cảnh trước mắt chọc cho tức điên.
Lúc đầu cho dù Phạm Trọng Nam làm tổn thương cô nhưng trước giờ hắn chưa từng để cô tận mắt chứng kiến mình cùng người phụ nữ khác ở bên nhau, cho dù là nắm tay cũng không có vậy mà cô đã cảm thấy rất đau lòng rất ủy khuất rồi. Lý Triết đáng chết kia lại để cho cô gái đó tỏ vẻ thân mật với hắn như vậy ngay trước mặt Dung Dung là có ý gì?
Tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ tức giận!
Sau khi nhân viên phục vụ lui xuống, cô đi đến trước mặt Lý Triết, hỏi gằn từng chữ một, 'Lý Triết, đây là thái độ của anh khi đến Melbourne sao?'
Mang theo bạn gái đến thị uy?!
'Cô là ai chứ? Anh Lý Triết đến Melbourne liên quan gì đến cô.' Tiền Hiểu Nhu nhìn cô gái xinh đẹp có khí chất hoàn toàn khác với Dương Dung Dung kia, trong lòng càng thêm bất mãn, cô ta dựa vào cái gì mà chất vấn anh Lý Triết chứ?
'Hiểu Nhu, im miệng!' Lần này Lý Triết lên tiếng quở trách Tiền Hiểu Nhu, ngữ khí thật nặng, sau đó quay sang Giang Tâm Đóa, 'Tôi đi công tác, cô ấy chưa từng đến Melbourne nên thuận tiện theo tôi đi chơi.'
Lời giải thích của hắn là nói cho Giang Tâm Đóa nhưng đồng thời cũng là nói với Dương Dung Dung. Tuy rằng lời giải thích như vậy không có chút giá trị nào.
Họ đã chia tay, cho dù hắn cùng cô gái khác ở bên nhau thì cũng rất bình thường nhưng lúc này Lý Triết nhìn vẻ bình thản của Dung Dung, trong lòng lại có chút chột dạ, rất loạn, rất bối rối, cảm giác gần như sắp không thở nổi.
Còn Tiền Hiểu Nhu nghe Lý Triết ở trước mặt “tình địch” quở trách mình thì cũng rất giận rất ủy khuất nhưng không dám ở trước mặt hắn khiến hắn khó xử nữa, bằng không sau này hắn không cho cô đi cùng, vậy càng thiệt thòi hơn.
'Đi công tác?' Giang Tâm Đóa cười lạnh một tiếng, 'Tôi không biết thì ra người đi công tác còn có thời gian đưa bạn gái đi dạo phố uống cà phê nữa.'
'Khách sạn chỗ chúng tôi ở cách đây không xa, chỉ là tiện đường ghé qua thôi.'
'Đóa Đóa, hai người từ từ nói chuyện, mình vào trong chơi với Bối Bối.' Đóa Đóa muốn đánh muốn mắng Lý Triết thế nào cũng chẳng sao cả nhưng cô không muốn tiếp tục ở lại nhìn họ trình diễn yêu đương.
Dương Dung Dung đứng dậy, cũng chẳng buồn nhìn họ, ném lại một câu rồi đi thẳng vào trong.
Ánh mắt Lý Triết vẫn một mực dõi theo bóng dáng cao gầy của cô, trong lòng luôn có một cảm giác cô có gì đó không giống với trước đây, bộ trang phục công chức thường này đã được thay bằng váy ngắn lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, chân...đúng rồi, đôi giày cao gót thường thấy đã được thay bằng giày đế bằng.
Sao lại như thế chứ?
'Anh Lý Triết, chúng ta ăn chút gì đó, được không?' Thấy ánh mắt của Lý Triết vẫn đăm đắm nhìn theo hướng đi của Dương Dung Dung, Tiền Hiểu Nhu giật giật cánh tay hắn nhỏ giọng nói.
Thực ra cô đã không còn chút thèm ăn nào rồi nhưng đây là lý do cô kéo Lý Triết đến, nếu như nói muốn đi, nhất định anh ấy sẽ cho rằng cô tùy hứng không hiểu chuyện.
'Ở đây chúng tôi không hoan nghênh hai người, thực xin lỗi!' Giang Tâm Đóa thế nhưng trực tiếp lên tiếng đuổi người.
'Quấy rầy cô rồi, Phạm phu nhân. Lần sau có dịp chúng ta nói chuyện sau.'ơ Lý Triết biết mình không được hoan nghênh, cho dù hắn muốn tìm Dung Dung nói chuyện, mang theo Tiền Hiểu Nhu thì căn bản là không thể nào.
Nhìn theo bóng hai người rời đi, Giang Tâm Đóa thực sự là tức muốn điên lên!
Quay về bàn của mình đang định gọi điện thoại cho Phạm boss bảo hắn quản giáo lại cấp dưới của mình, lấy công thế tư, đi công tác còn dẫn theo bạn gái ra ngoài chơi nhưng nhìn lại thời gian, bên đó dường như trời còn chưa sáng, sợ quấy rầy giấc ngủ của hai cha con, cô chỉ đành nhẫn nhịn.
***
Lý Triết sau khi cùng Tiền Hiểu Nhu từ quán cà phê bước ra thì không nói tiếng nào gỡ tay cô ra sau đó lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu châm lửa hút mấy hơi mới lên tiếng, 'Em về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.'
'Anh Lý Triết, vậy anh muốn đi đâu?' Tiền Hiểu Nhu có chút hoảng hốt.
'Anh còn chuyện phải làm.' Giọng hắn nhàn nhạt mà xa cách.
'Nhưng anh đã hứa với em..' Lời của cô còn chưa nói hết đã bị Lý Triết ngăn lại, 'Hiểu Nhu, trước khi đi anh đã nói với em, anh đi công tác, không phải đi chơi. Nếu như em thực sự muốn đi chơi, anh sẽ mời một người hướng dẫn du lịch đưa em đi còn anh thực sự không có thời gian cùng em.'
'Nhưng...'
'Về trước đi.'
'Một mình em về không an toàn.' Tiền Hiểu Nhu chưa chịu thôi.
'Trước đây em một mình sang Pháp du học, chẳng lẽ chưa từng đi về một mình sao?' Lý Triết không muốn nghe những lời viện cớ của cô, hơn nữa khách sạn chỉ cách đây vài trăm mét, đi bộ cũng chỉ chừng mười phút là đến.
'Vậy...vậy em đi!' Không muốn trở mặt với hắn Tiền Hiểu Nhu chỉ đành đáp một câu rồi rời đi.
Buổi chiều hôm đó, Lý Triết vẫn đứng ở một góc đường cách quán cà phê không xa đợi, mãi đến khi thuốc trong bao đã hút hết mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một cô gái nắm tay một bé gái bước ra.
Dung mạo của bé gái, hắn đương nhiên sẽ không nhận lầm! Con gái cưng của đại boss!
Hắn hít sâu một hơi, sải bước đi về phía họ.
Hắn cũng không biết vì sao lại có một cảm giác mãnh liệt đến như vậy, rằng nếu như không gặp cô nói chuyện cho rõ ràng, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời mình.
'Lý tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?' Dương Dung Dung đã ăn xong một miếng điểm tâm trong chiếc đĩa tinh xảo trước mặt, người đàn ông đối diện vẫn chỉ nhìn cô chăm chăm không nói một lời.
Nửa tiếng trước, khi cô và Đóa Đóa chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà, không ngờ là người sớm nên rời khỏi đây lại đứng chờ ở bên ngoài, thậm chí là đứng ở trước mặt cô, nói có chuyện muốn nói với cô.
Cô không phải loại người chia tay rồi thì xem nhau như kẻ thù, tuy rằng trong lòng thực sự còn đau khổ nhưng cũng không yếu đuối đến mức không dám gặp mặt, ngay cả khóc cô còn không muốn.
Đại khái là vì mấy ngày trước đã khóc khô hết nước mắt rồi!
'Dung Dung, giữa chúng ta có cần phải xa lạ như vậy không?' Hắn nhìn đôi má hơi hóp lại của cô, lòng ẩn ẩn đau.
'Vốn cũng chẳng hơn người xa lạ là bao.' Cô không nhìn hắn, buông chiếc muỗng trong tay xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã là chiều muộn, ở nơi khí hậu thay đổi rõ rệt như Melbourne, bầu trời vốn đang trong trẻo đột nhiên lại chuyển mưa, sau đó những hạt mưa bắt đầu lất phất rơi xuống.
Người ta nói Melbourne lúc mưa là đẹp nhất, lãng mạn nhất, có một cảm giác như đang ở Paris.
Nhưng lúc này Dương Dung Dung lại cảm thấy có chút châm chọc, một đôi nam nữ sau khi chia tay rồi còn nói cái gì lãng mạn không lãng mạn chứ? Lúc này hắn không nên ngồi đây cùng cô mà là trở về cùng người yêu mới trải qua một buổi tối lãng mạn mới phải.
'Sao đột nhiên lại đi Melbourne?' Lý Triết không muốn cùng cô tranh luận vấn đề kia, hắn chỉ muốn biết nguyên nhân vì sao cô một mình đến nơi xa xôi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]