Hai người đến một nhà hàng nhà hàng nổi tiếng về món Trung chuẩn bị hưởng dụng bữa sáng kiêm bữa trưa. Vừa mới chọn xong món ăn thì điện thoại trong túi Phạm Tuyết Chân bắt đầu đổ chuông. Cô tưởng là Frank hoặc ai đó trong nhà gọi điện thoại đến, thật không ngờ lại là...
'Chris, sao lại là anh?' Trên mặt Phạm Tuyết Chân thoáng lộ vẻ ngạc nhiên.
'Hoạt động của trường hôm nay em không có tham gia, anh hỏi thăm mới biết là em xin với trường nghỉ một tuần, không có việc gì đấy chứ?' Trong giọng nói của Chris lộ rõ sự lo lắng.
'Trong nhà có chút chuyện, không cần lo lắng. Cám ơn anh quan tâm.'
'Tan học anh có thể đến nhà tìm em không?' Chris ân cần hỏi.
Phạm Tuyết Chân còn chưa kịp nói với hắn là khoảng thời gian này cô không có ở nhà họ Phạm thì điện thoại trên tay đã bị người đàn ông ngồi đối diện bá đạo giật lấy, sau đó đưa đến bên tai nói với đầu bên kia bằng giọng khó chịu, 'Không được. Sau này không cho phép cậu gọi cho Sally nữa.'
Ném lại câu nói đầy ý cảnh cáo kia xong, Tống Cẩn Hành trực tiếp tắt điện thoại, bỏ vào trong túi mình.
'Anh Cẩn Hành, anh làm việc không lịch sự lắm thì phải?' Phạm Tuyết Chân nhìn gương mặt tối sầm lại của hắn, dè dặt lên tiếng.
Chris là học trưởng trên cô một khóa, trước giờ luôn đối với cô rất tốt, có thể nói anh ta là người bạn khác phái duy nhất trong bấy nhiêu năm qua của cô. Gia đình của Chris rất thân với Sara, giờ anh Cẩn Hành đối xử với người ta không lịch sự như thế, cô sợ sẽ làm cho Sara mất mặt.
'Lịch sự?' Nhìn vẻ vui vẻ của cô khi nói điện thoại với tên tiểu tử kia, sắc mặt của hắn đã rất khó coi rồi, giờ lại nghe cô nói giúp cho tên nhóc kia, Tống thiếu gia càng thêm không vui, giọng điệu đương nhiên là không hòa nhã đến đâu, 'Tên kia là bạn trai của em sao?'
Hơn một năm qua, Phạm Uyển Viện vẫn không ngừng giới thiệu những thanh niên cùng lứa tuổi với Chân Chân mà bà cảm thấy thích hợp cho cô quen biết, theo như hắn biết, cô đúng là có quen tương đối thân với một anh chàng trong số đó.
Trước giờ hắn luôn chủ quan cho rằng, người đơn thuần như cô sẽ không biết yêu đương nam nữ gì hết nhưng, khi tận tai nghe được cô vui vẻ cười nói với tên tiểu tử hỉ mũi còn chưa sạch kia, hơn nữa còn vì tên kia mà trách hắn mất lịch sự thì toàn thân hắn tức đến nỗi muốn nổ tung.
Bạn trai? Đôi mắt to tròn của Phạm Tuyết Chân trừng lớn. Sao anh Cẩn Hành lại có thể nghĩ như vậy được?
Chris là người duy nhất trong số những bạn bè khác phái Sara giới thiệu cho cô mà cô cảm thấy có thể tiếp nhận được.
Anh ta tính tình ôn hòa lễ độ, trước giờ luôn không giống như những thanh niên khác, luôn tìm cơ hội để tắm tay hoặc ôm ấp cô gì đó, đối xử với cô lại vô cùng tốt.
Cảm giác của cô đối với Chris cũng giống như người thân hoặc anh em vậy.
Nhưng anh Cẩn Hành lại nói anh ta là bạn trai của cô?
Nhìn Phạm Tuyết Chân ngạc nhiên đến nỗi hồi lâu vẫn không thốt nên lời, Tống Cẩn Hành lại tưởng rằng cô ngấm ngầm thừa nhận, ngọn lửa vô danh trong lòng kia cháy bùng cháy càng thêm dữ dội.
'Em thích tên kia sao?' Nhớ tới lời Lạc Tư nói hôm qua mỗi lần đến cuối tuần hai người đều hẹn nhau gặp mặt gì đó thì hắn càng thêm giận, sắc mặt âm trầm còn giọng nói thì cũng chẳng ôn hòa đến đâu.
'Anh ấy là bạn của em, em đương nhiên thích...' Phạm Tuyết Chân nhìn người đàn ông như một con sư tử đang tức giận trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu, 'Anh Cẩn Hành, anh sao vậy?'
Thích?! Giờ cô còn dám ở trước mặt hắn thừa nhận thích một người đàn ông khác?
Tống Cẩn Hành thật sự hận đến nỗi muốn nhào đến bóp chết cô!
'Em còn nhỏ, biết cái gì là thích đâu chứ? Sao này ít tiếp xúc với tên nhóc kia đi!'
'Anh Cẩn Hành, em không còn nhỏ nữa, em đã hai mươi ba tuổi rồi.' Phạm Tuyết Chân nhỏ giọng phản bác.
Nhưng rất rõ ràng, những câu nói của hai người được đối phương hiểu theo một hướng hoàn toàn khác.
Đúng vậy, hai mươi ba tuổi rồi, nào phải trẻ con nữa đâu?
Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi, sẽ quen bạn trai, sẽ cùng bạn trai nắm tay, cùng bạn trai hôn môi, cùng bạn trai...
Vô số những hình ảnh thân thiết không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tống Cẩn Hành, hắn gần như không thể chế trụ nổi cảm xúc táo bạo trong lòng mình, chỉ muốn đi tìm tên tiểu quỷ to gan dám tơ tưởng đến cô công chúa nhỏ trong lòng hắn mà đánh cho một trận, không phải, tốt nhất là một phát đạn giải quyết hắn luôn!
Bàn tay không ngừng siết thành nắm đấm khiến những khớp xương kêu lên răng rắc, sắc mặt hắn giá lạnh như băng, mà giấu dưới lớp băng đó, là một con sư tử đang trong cơn thịnh nộ.
'Anh Cẩn Hành, anh sao vậy?' Phạm Tuyết Chân lo lắng nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của hắn.
Giọng nói nhỏ nhẹ của hắn rốt cuộc cũng khiến lý trí của hắn quay trở lại.
Không phải hắn chỉ xem cô là em gái đó sao? Phản ứng lớn như vậy làm gì chứ?
Chết tiệt! Hắn sắp bị phiền chết rồi!
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn bữa sáng lên cho họ, Tống Cẩn Hành hoàn toàn không có chút thèm ăn nào, hắn từ chỗ ngồi đứng bật dậy, 'Em ăn đi, anh ra ngoài gọi một cú điện thoại.'
Nói rồi hắn có chút chật vật rời đi.
Phạm Tuyết Chân nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, ngẩn người một hồi cuối cùng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng vừa nãy hình như sắc mặt của anh ấy cực kỳ không tốt, chắc chắn là đang tức giận.
Giận ai đây? Giận cô sao? Giận cô chuyện gì chứ? Phạm Tuyết Chân vừa lơ đễnh nhấm nháp thức ăn vừa cách cửa kính của nhà hàng nhìn về phía người đàn ông đang đứng nói điện thoại bên ngoài...
Điện thoại vừa mới có người đón nghe thì Tống Cẩn Hành đã lập tức hạ lệnh, 'Đưa một cô gái đến nhà hàng Milanese, ngay lập tức.'
Đối phương thoáng ngẩn người sau đó cười trêu, 'Tống thiếu gia, mới buổi trưa thôi mà đã muốn phát tiết, anh nhịn đã bao lâu rồi?'
'Nói nhảm nhiều quá làm gì? Hai mươi phút sau nếu tôi không nhìn thấy người, tôi cho nổ club của cậu.'
Ngắt điện thoại rồi, Tống Cẩn Hành vẫn không có tâm tư đi vào nhà hàng dùng bữa, sợ đối mặt với đôi mắt trong trẻo tinh khiết của cô, sợ bản thân mình lại mất khống chế thêm một lần nữa.
Thế nên, dứt khoát đứng ở bên ngoài nhà hàng hút thuốc đợi cô ăn xong bữa, thuận tiện đợi cô gái giúp hắn dập lửa đến, sau đó...
Tính sau đi...
Phạm Tuyết Chân vốn rất đói bụng nhưng bởi vì hành động gần như trốn chạy của Tống Cẩn Hành mà cơn thèm ăn đã hoàn toàn biến mất.
Cô không nói gì sai, không làm gì sai cả, không phải sao? Tại sao anh Cẩn Hành giống như lại muốn đẩy cô ra khỏi anh ấy thật xa vậy?
Anh Cẩn Hành tối hôm qua còn nhỏ giọng dỗ cô ngủ đã đi đâu mất rồi? Hay đó chỉ là một giấc mơ đẹp, trời sáng rồi, tỉnh dậy rồi mọi thứ lại trở về như cũ?
Chẳng lẽ đã định sẵn hai người không thể trở về những ngày vui vẻ nhẹ nhàng xưa cũ hay sao?
Giờ anh ấy dùng cơm với cô cũng cảm thấy rất phiền rồi sao? Bằng không tại sao lại phải tránh ở bên ngoài gọi điện thoại rồi hút thuốc cho đến bây giờ
Phạm Tuyết Chân nhìn về phía người đàn ông đang đứng hút thuốc bên ngoài thật lâu thật lâu, cuối cùng chỉ ăn một miếng sandwiches nhỏ và uống mấy ngụm sữa rồi kêu nhân viên phục vụ đến tính tiền và gói lại phần thức ăn mà Tống Cẩn Hành chưa hề đụng đến lại để cô mang ra cho hắn.
Khi cô cầm túi thức đi ra đến cửa nhà hàng, vừa định đi về phía hắn thì lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực phóng như bay đến trước cửa nhà hàng rồi thắng lại.
Một cô gái xinh đẹp thân hình nóng bỏng mở cửa xe bước xuống, đôi giày cao ngất ngưỡng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tốc độ của cô, bằng tốc độ nhanh đến không tưởng bổ nhào về phía Tống Cẩn Hành, 'Song, người ta nhớ anh lắm đó!'
Nhưng cô gái vừa mới đụng đến người hắn thì đã bị đẩy ra, vẻ mặt ghét bỏ nói, 'Trên người em bôi thứ gì vậy? Sao lại khó ngửi đến thế?'
Cô gái xinh đẹp yêu kiều nhón gót chân vòng tay qua cổ hắn, 'Sao anh lại nói người ta như vậy? Nước hoa người ta dùng là Kelly Caleche loại số lượng hạn chế đó nha, một chai tốn không ít tiền đâu...'
'Câm miệng, bằng không thì cút đi chỗ khác cho tôi.' Câu nói này thành công chặn lại một tràng dài liên miên bất tuyệt của cô gái kia.
Tống Cẩn Hành bắt đầu hối hận vì sao mình lại bảo George tìm cho mình cô gái này đến đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]