Chương trước
Chương sau
P1 –

Cho nên, theo sự suy đoán của hắn, đám người man di trên đảo này nếu như không phải đã từng gặp cướp biển vậy chỉ còn một cách giải thích, đó là những súng ống này là của bọn cướp biển trước đây lưu lại rồi bị bọn người này tình cờ phát hiện, tuy rằng loại súng trường cũ kỹ này sức sát thương không lớn nhưng vẫn đủ sức khiến người ta mất mạng.

'Thả tôi ra!' Hắn nói với bản thân phải trấn tĩnh nhưng đám người hoang dã này sức lực quá mạnh, hơn nữa nhân số lại đông như vậy, mà lại toàn là loại đàn ông thân thể rắn chắc sức vóc cường tráng, kẻ thức thời mới thông minh, hắn đương nhiên sẽ không làm những chuyện phản kháng không có chút tác dụng kia.

Chỉ không ngờ là...

Đoàng! Đoàng! Hai tia lửa đạn xẹt qua như xé toang màn đêm, tiếng súng trong trời đêm yên tĩnh càng vang dội như muốn xé rách màng tai đột nhiên vang lên.

Cả người Tống Cẩn Hành đột nhiên cứng lại sau đó bắt đầu cảm giác được một dòng nước ấm từ thân thể mình tràn ra ngoài, hắn từ từ mất đi sức chống đỡ, thân thể cao lớn thẳng tắp ngã xuống...

***

Trong một gian nhà gỗ nhỏ nằm ẩn sâu trong sơn cốc, ánh lửa ấm áp đang bập bùng soi sáng bên trong.

Trên một tấm gỗ thô sơ được kê tạm thành một chiếc giường, một cô gái xinh đẹp đang nằm không hề động đậy, đôi mắt nhắm nghiền ngủ một cách an tường, trên người cô đắp một tấm chăn thô ráp, gương mặt nhỏ nhắn đã khôi phục một chút huyết sắc, hàng mi dài rợp bóng dưới ánh lửa bập bùng tạo thành hai bóng mờ như hai chiếc quạt nhỏ, mái tóc dài đen ánh như hải tảo xõa tung trên tấm ván.

Không biết qua bao lâu, cửa của căn nhà gỗ lặng lẽ xuất hiện một khe hở nhỏ...

Phạm Tuyết Chân ngủ không được an ổn, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng cô cảm nhận như có một luồng hơi nóng ở cự ly gần không ngừng phất qua mặt mình, ẩm ướt, tiếp theo lại có một thứ gì đó mềm mềm, ướt át bắt đầu liếm láp mặt cô.

'Ô...' Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô khẽ khàng rên lên một tiếng, theo bản năng hơi co người lại né tránh thứ gì đó đang tấn công mình kia nhưng bởi vì quá mệt, cô vẫn hoàn toàn không mở nổi mắt.

Nhưng đối phương vẫn “khục khà khục khịt” không ngừng phun hơi thở ẩm ướt nóng rực lên mặt cô, cảm giác giống như nếu không gọi được cô tỉnh lại thì sẽ không cam lòng vậy.

Dưới tình huống khiến người ta không biết làm sao đó, Phạm Tuyết Chân rốt cuộc rên khẽ một tiếng nữa sau đó khẽ chớp hàng mi dài, đôi mắt gian nan mở ra, ngay lập tức, đôi mắt đẹp có mấy phần không dám tin kinh ngạc trừng to nhìn vật nhỏ trước mắt.

Đây không phải là một con chó con sao?

Đang bò trước mặt cô là một chú chó nhỏ chắc vẫn còn chưa dứt sữa, mập ú ù, mõm đen dài ướt át đang cực lực vẫy chiếc đuôi ngắn ngủn, đôi mắt tròn vo như hai viên bi đăm đắm nhìn cô.

Phạm Tuyết Chân vô thức bật cười.

Vật nhỏ kia thấy cô tỉnh lại chừng như rất đắc ý với việc làm của mình, bất thình lình chồm tới, hưng phấn vùi mặt vào cổ cô.

Phạm Tuyết Chân từ nhỏ đã thích những vật nuôi đáng yêu như chó và mèo, lúc ở Lục La Viên cô vẫn luôn có một chú mèo nhỏ rất đáng yêu nhưng tiếc là sau khi đưa Mimi đến Luân Đôn rồi, bởi vì cô phải vào trường nội trú, ký túc xá của trường đương nhiên là không cho phép nuôi vật cưng nên phải để Mimi lại cho Phạm Uyển Viện nuôi, tiếc là chỉ một thời gian ngắn lại đi mất, cô vì chuyện đó mà đau lòng thật lâu.

Rất tự nhiên ôm vật nhỏ kia vào lòng, Phạm Tuyết Chân chống tay ngồi dậy, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt.

Nơi đây xem ra chắc là một căn nhà được xây dựng thô sơ bằng những cây gỗ lớn ghép lại, diện tích không thể xem là lớn, chỉ có một cửa ra vào và một cửa sổ nhỏ, rõ ràng rất mộc mạc đơn giản, sau cửa có treo một cây súng dài.

Còn chiếc giường, hay nói chính xác hơn là tấm ván gỗ mà cô đang ngồi đây, bên trên có phủ một tấm da thú mềm mại, cảm giác rất thoải mái.

Trong nhà không có nhiều gia cụ hay vật bài trí gì, một chiếc bàn, một chiếc ghế và hai rương gỗ mà thôi, bởi vì tất cả đều làm một cách thô sơ bằng gỗ nên cả gian nhà đều có một mùi thơm nhàn nhạt của gỗ khiến cho người ta trong chốc lát cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Lại cúi xuống nhìn lại chính mình, bởi ngồi lên, tấm chăn thô dày trên người cô đã trượt xuống, lúc này Phạm Tuyết Chân mới phát hiện quần áo vốn đang mặc trên người đã bị thay đi, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi tay dài bằng vải thô cũ kỹ, đây không phải là quần áo của cô!

Trong đầu bất giác xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn, cô và anh Cẩn Hành bị gió, bão, sóng cuốn vào trong lòng biển lớn, bọn họ ở trong nước biển liều mạng giãy dụa, đến cuối cùng bị sóng biển xô vào bờ, hai người ở trên bờ biển ôm nhau, hôn nhau, dùng chính thân thể mình sưởi ấm cho nhau, cuối cùng cô ở trong lòng anh Cẩn Hành ngất đi...

Vậy anh Cẩn Hành đâu? Anh ấy đang ở đâu? Ở đây? Hay ở một nơi nào khác? Càng nghĩ càng thấy sợ, nước mắt tích tụ càng lúc càng nhiều quanh hốc mắt rồi bắt đầu không chút báo trước, theo nhau rơi xuống.

'Anh Cẩn Hành...' Cô gọi một tiếng không nghe thấy ai trả lời, cất cao giọng gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng vẫn không có hồi âm.

Chắc không phải anh Cẩn Hành xảy ra chuyện gì đấy chứ? Phạm Tuyết Chân đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng hất chiếc chăn đang phủ trên người mình xuống, chân trần bước xuống sàn gỗ, tay vẫn ôm vật nhỏ mới vừa mọc răng đang nghịch ngợm cắn áo mình kia, chạy đến bên cửa sổ tập trung tinh thần lắng nghe.

Ở bên ngoài cánh cửa gỗ đang đóng chặt kia truyền đến những tiếng chặt cây rất có tiết tấu.

Là anh Cẩn Hành sao?

Hít sâu một hơi tự trấn định mình, Phạm Tuyết Chân kéo mạnh chiếc cửa gỗ...

Bên ngoài ánh trăng mông lung, trời đã rất khuya, cách căn nhà gỗ không xa là một đống lửa đang cháy bập bùng, một thiếu niên vóc người không cao mấy đang quay lưng về phía cô tay vung một chiếc rìu, không mấy khó khăn chặt những khúc gỗ to thành những thanh gỗ nhỏ.

'Cậu...cậu là ai?' Phạm Tuyết Chân ngạc nhiên lên tiếng hỏi cậu thanh niên đang nghiêm túc làm việc trước mặt mình.

Nghe có động tĩnh cậu thanh niên ngạc nhiên quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp tay ôm chú chó nhỏ đang đứng trước mặt mình.

Bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn có chút không được tự nhiên, Phạm Tuyết Chân khẽ mấp máy môi, 'Xin hỏi, là cậu cứu tôi đó sao? Anh Cẩn Hành đâu?'

Anh Cẩn Hành là ai? Là người đàn ông xấu đã bắt nạt chị ấy sao?

Thấy cậu thanh niên không trả lời mình, Phạm Tuyết Chân ngượng ngùng giải thích, 'Là người đàn ông cũng bị sóng đánh dạt vào bờ giống tôi đó, anh ấy đang ở đâu?'

Cậu thanh niên ném chiếc rìu trong tay đi, bước về phía cô, khi khoảng cách giữa hai người kéo gần hơn Phạm Tuyết Chân mới nhìn rõ tướng mạo của cậu ta. Cậu thanh niên vóc người không cao mấy, kém cô không nhiều, làn da rám nắng, mái tóc xoăn màu nâu sẫm, vai rộng, ngũ quan thoạt nhìn giống như là con lai, cánh môi hơi dày, giọng nói mang theo âm điệu Luân Đôn mà cô quen thuộc, 'Anh ta bị đám thổ dân kia bắt đi rồi.'

'Thổ dân?' Bàn tay đang ôm chú chó nhỏ của Phạm Tuyết Chân chợt không còn chút sức, chú chó nhỏ trong tình huống không hề được báo trước theo động tác của cô mà trượt xuống đất, miệng không ngừng oăng oẳng kêu đau.

'Đúng vậy. Trên đảo này có một nhóm người man di.' Cậu thanh niên chăm chú quan sát sắc mặt của cô, 'Chị có muốn ăn chút gì không?'

Trên hòn đảo nhỏ này có một đám người man di? Có phải là loại ăn thịt người đó hay không? Phạm Tuyết Chân bị suy nghĩ này dọa đến giật nảy mình, nếu như thật sự giống như trong những bộ phim điện ảnh hay trong các tác phẩm văn học hoặc tư liệu lịch sử khác, vậy chẳng phải anh Cẩn Hành đang gặp nguy hiểm rất lớn sao?

Hiện giờ cô đã không còn thời gian, không còn tâm tư đâu mà nghĩ xem rốt cuộc mình đang ở đâu, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu cô chính là, anh Cẩn Hành bị đám người kia bắt đi liệu có gặp chuyện gì bất trắc hay không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.