Chương trước
Chương sau
P1 –

Đặt tay lên khung cửa gỗ, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía mảnh rừng rậm rạp, chằng chịt trước mắt, tiếng nước chảy rào rạt vang lên từ một nơi cách đó không xa, trước sân nhà là một mảnh đất được cày xới kỹ lưỡng để trồng rau khá là tươi tốt, cạnh mảnh vườn rau kia là một mảnh đất khác được trồng khá nhiều loại hoa cỏ hay cây thuốc gì đó mà hắn không biết tên. Bước ra ngoài Tống Cẩn Hành mới phát hiện ngoài căn nhà gỗ mà hắn đang đứng đây, thì ra phía sau còn có một căn nhà gỗ khác nữa, chỉ là, thoạt nhìn hơi nhỏ hơn so với căn nhà này.

'Chân Chân...Chân Chân...'

Hắn đi đến trước căn nhà kia gọi mấy tiếng liền nhưng vẫn không có ai trả lời.

Lại đảo mắt quan sát một lần hoàn cảnh chung quanh mới phát hiện phía sau căn nhà gỗ có hai con đường mòn, hắn chọn một trong hai con đường đó, không đi bao lâu thì đã đến bờ biển...

Cách mép nước không xa là một chiếc bè gỗ lớn vẫn còn chưa hoàn thành đang nổi dập dềnh trên mặt nước, một cậu thanh niên vóc người không cao, lại gầy gò, nửa thân dưới đang ngâm trong nước, trong tay là một chiếc rìu, dưới sự chỉ huy của một người phụ nữ trung niên, không ngừng vung tay đập đập gõ gõ vào chiếc bè gỗ...

Mà cô gái kia, người hắn quan tâm nhất đang ngồi xổm bên bãi cát nhìn hai người làm việc...

Hắn bước về phía cô, Phạm Tuyết Chân cảm nhận được có người đang đến gần mình thì vôi ngước đầu lên nhìn, khi bóng dáng cao ngất kia đập vào mắt, cô thoáng sững sờ cứ tưởng mình hoa mắt, vô thức đưa tay lên dụi mắt mấy lần rồi nhìn lại, hắn vẫn còn đó...

'Anh Cẩn Hành...' Cô đứng bật dậy chạy như bay về phía hắn, trong lòng kích động vô cùng.

Anh Cẩn Hành của cô đã tỉnh lại rồi!

Hai mẹ con Maria nghe thấy động tĩnh thì không hẹn mà cùng dừng lại công việc nhìn về hướng hai người...

Vừa khéo nhìn thấy rõ ràng người đàn ông vóc người cao lớn kia suýt nữa thì bị cô gái mảnh khảnh Phạm Tuyết Chân bổ đến làm cho ngã ngửa trên bãi cát!

'Vật nhỏ, em định đụng cho anh hôn mê thêm lần nữa sao?' Hắn đưa tay giữ chặt lấy thân thể mảnh khảnh của cô, giọng bỡn cợt.

'Anh Cẩn Hành, thực xin lỗi! Em kích động quá! Anh có sao không? Em đụng anh mạnh lắm hở?' Cô lo lắng vạn phần từ trên xuống dưới quan sát hắn một lượt, hỏi liên thanh.

'Anh nào có yếu ớt như vậy, đừng lo lắng. Chúng ta qua bên kia xem đi.' Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, đáy mắt tràn đầy ý cười nắm tay cô cùng bước về phía chiếc bè gỗ.

Nếu như hắn không đoán nhầm, cậu thanh niên đang dùng ánh mắt đầy oán giận trừng trừng nhìn mình kia chính là tên nhóc tối hôm đó trên bãi biển, mà người phụ nữ kia...

'Tôi là Maria, đây là con trai tôi, Anthony.' Maria từ trên bè bước xuống, chủ động đi về phía Tống Cẩn Hành chào hỏi.

'Tôi là Song...' Tống Cẩn Hành nhìn người phụ nữ trung niên tự xưng là Maria kia, gật đầu xem như chào hỏi, 'Hai người đã làm chiếc bè này bao lâu rồi?'

'Hơn hai năm rồi.' Người phụ nữ trung niên thở ra một hơi thật dài. Sau khi bọn họ may mắn tìm được sơn cốc kia, mất mấy tháng mới dựng xong nhà, ổn định cuộc sống xong là bà và con trai bắt đầu tính toán tìm cách rời khỏi nơi này.

Hơn hai năm qua, hai mẹ con chưa từng một ngày thôi cố gắng.

'Anh Cẩn Hành, Maria nói chiếc bè sắp xong rồi. Đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng họ rời khỏi chỗ này.' Cô ngước đầu nhìn gương mặt hơi xanh xao của hắn, trong giọng nói không giấu được hưng phấn.

'Anh lên đó xem thử.' Hắn cúi xuống hôn phớt lên trán cô một cái rồi thả tay cô ra bước lên, thử đánh giá sự kiên cố của chiếc bè gỗ.

'Anh không biết gì thì đừng xuống.' Anthony buông chiếc rìu trên tay xuống nhìn hắn nói.

Tống Cẩn Hành liếc nhìn cậu thanh niên, bỏ qua ánh mắt có chút ác liệt của cậu, điềm nhiên nói, 'Chiếc bè gỗ này hai người đã làm rất khá rồi, cũng sắp hoàn thành, lắp thêm buồm vào nữa, sau đó gia cố thêm cột buồm nữa là có thể sử dụng rồi.'

'Hiện giờ chúng tôi thiếu sức người và dụng cụ để căng buồm lên.' Maria thở dài một tiếng. Trên hòn đảo nhỏ hoang vu này, những thứ có thể dùng được quả thực quá ít ỏi.

'Chuyện này giao cho tôi làm là được rồi.' Tống Cẩn Hành nhảy xuống bè, vỗ tay lên cột buồm nói một cách tự tin. Một chút vấn đề nho nhỏ này vào tay ông trùm vũ khí như hắn thì không còn là vấn đề nữa.

'Anh thực sự có thể làm được sao?' Anthony ánh mắt khó tin nhìn hắn, trong giọng nói cũng không giấu được nghi hoặc.

'Anthony, anh Cẩn Hành ngay cả súng ống đạn dược còn biết chế tạo, gia cố cột buồm thì đáng kể gì đâu, có phải không anh Cẩn Hành?' Phạm Tuyết Chân nói một cách kiêu ngạo.

'Đương nhiên, không có chuyện gì mà anh Cẩn Hành của em không làm được.' Hắn đưa tay véo nhẹ má cô, ánh mắt đầy sủng nịch.

Đoàn người cùng nhau trở về căn nhà gỗ thương lượng xem nên làm sao để lắp và gia cố cột buồm.

Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi Tống Cẩn Hành đã tận dụng hết được những vật liệu hiện có để hoàn thành cột buồm.

'Anh Cẩn Hành, anh thật lợi hại nha.' Vẫn luôn theo sát bên cạnh hắn đỡ đần mọi việc, Phạm Tuyết Chân nhìn cây cột buồm thật lớn đã được hoàn thành, vui sướng ôm chầm lấy hắn khen không tiếc lời.

'Nếu như có một động cơ nữa thì càng tốt hơn.' Chỉ cần không giống như lần trước gặp phải mưa to gió lớn, chiếc bè gỗ này tuyệt đối có thể cập bờ mà không có chút vấn đề gì, Tống Cẩn Hành âm thầm suy tính.

'Tôi biết có một chỗ có một chiếc thuyền cũ, không chừng anh có thể tìm thấy thứ gì đó có thể dùng được.' Anthony cầm khẩu súng trường trên tay đứng ngay trước cửa căn nhà gỗ nhìn Tống Cẩn Hành nói.

Cho dù cậu không mấy thích người đàn ông này nhưng hiện giờ họ xem như là người chung thuyền, không giúp nhau không được.

'Thật sao Anthony? Ở đâu vậy?' Phạm Tuyết Chân là người lên tiếng trước.

'Ở một bãi biển khác, hướng bên kia.'

Tống Cẩn Hành ngẩng đầu lên nhìn sắc trời rồi lại nhìn về cậu thanh niên luôn nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thân thiện kia, 'Tối nay chúng ta đi đến đó xem sao, nếu lấy được động cơ về là tốt nhất.'

'Không được, quá nguy hiểm.' Người lên tiếng phản đối là Maria, 'Bên đó là địa bàn của đám thổ dân, chúng ta tuyệt đối không thể dẫn họ đến chỗ này.'

'Vì để có thể nhanh một chút trở về đất liền, đánh liều một chút cũng đáng giá mà.' Tống Cẩn Hành bình tĩnh nói.

'Nhưng mà anh Cẩn Hành, lỡ như bị bọn thổ dân đó phát hiện, anh bị thương còn chưa khỏi hẳn...' Phạm Tuyết Chân lo lắng níu tay hắn lại. Sự thật là thế, anh Cẩn Hành vừa mới tỉnh lại, nếu bị thương nữa thì phải làm sao đây? Cô không muốn anh ấy hết lần này đến lần khác mạo hiểm tính mạng của mình.

'Anh nhất định sẽ rất cẩn thận, OK? Huống gì có Anthony, cậu nhóc này thông thuộc địa hình ở đây như vậy, bọn anh nhất định sẽ mang được động cơ an toàn trở về.' Tống Cẩn Hành cam đoan.

Chuyện mà hai người đàn ông đã quyết định, hai người phụ nữ thế nào cũng ngăn cản không nổi. Tối hôm đó, dưới dự dẫn đường của hai mẹ con Maria, bọn họ thành công đi xuyên qua sơn cốc, cuối cùng phát hiện ở một bãi biển khác phía sau sơn cốc quả nhiên có một chiếc tàu cũ. Sau một hồi lục soát trong tàu cuối cùng cũng để họ tìm thấy động cơ và ắc quy, nhanh chóng tháo ra mang về.

Nhưng bởi vì cả động cơ và ắc quy đều đã quá cũ, mang về căn bản là không khởi động lên nổi, cuối cùng Tống Cẩn Hành tháo chúng ra hết sau đó sửa sang lại một lần rồi lắp ráp lại, không ngờ lại khởi động lên được.

'Xem ra anh lợi hại thật nha.' Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên bãi cát, Anthony nhìn người đàn ông vừa mới sửa xong động cơ và ắc quy sau đó lắp nó vào chiếc bè gỗ, ánh mặt trời chiếu trên tấm lưng trần rám nắng, ướt đẫm mồ hôi của anh ta, chủ động nói.

Cho dù không thích người đàn ông này đến mấy thì cậu cũng không thể không phủ nhận, năng lực của anh ta ở phương diện này không phải một cậu bé mới mười mấy tuổi như cậu có thể so sánh được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.