Chương trước
Chương sau
P2 –

Đêm mùa hè ở vùng nam bán cầu, bầu trời trong vắt đầy sao, nhiệt độ mát mẻ rất thoải mái.

Một đêm như vậy, trong vườn hoa thoang thoảng mùi hương dễ chịu của uất kim hương, dưới ánh đèn nhờ nhờ, Đường Nhĩ Ngôn nghiêng nghiêng tựa người vào thân xe, lặng lẽ hút thuốc.

Gió đêm nhẹ thổi qua, mùi hương của hoa càng thêm nồng đượm, người đàn ông vóc người cao ngất đĩnh đạc, ánh mắt thâm thúy, đứng dưới trăng thật khiến người ta hâm mộ.

Mãi cho đến khi điếu thuốc trên tay đã tàn hắn mới dụi tắt, thong thả bước vào trong nhà.

Trong phòng khách đèn đã tắt hết chỉ lưu lại một ngọn đèn trên tường, Sở Tư Nhan nghiêng nghiêng ngả ngả cởi ra đôi dép lê trên chân, lảo đảo đi thêm mấy bước nữa, ngã ngồi trên sofa.

Sờ soạng tìm được điều khiển từ xa mở điều hòa trong phòng lên, đem bộ quần áo mặc nhà cởi sạch, chỉ chừa lại một chiếc áo lót mặc sát người và quần short, đợi làm xong hết những chuyện này thì đầu óc của Sở Tư Nhan cũng đã choáng váng đến chịu không nổi, hỗn độn nằm phịch xuống sofa, khó chịu rên rỉ.

Có trách cũng chỉ trách sự tò mò gây ra họa!

Từ lúc ở Melbourne trở về đến giờ tâm trạng cô luôn giống như bị nghẹn một cái gì đó, buồn bực khó chịu vô cùng. Tối nay cũng vậy, nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, căn phòng rộng thênh thang nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một mình mình, thế là Sở Tư Nhan xuống giường, từ trên lầu đi xuống dưới lầu mấy vòng vẫn không ngủ được, trong lúc vô tình lại nhìn thấy quầy rượu bày đầy những chai rượu đỏ của Đường Nhĩ Ngôn, cô không kìm lòng được lấy ra một chai, định uống thử một ly xem có thể dễ ngủ hơn không.

Kết quả là, bởi vì rượu quá thuần, hương rượu quá thơm, cô không tự chủ được uống một ly rồi lại một ly, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cả bình rượu đỏ đã trút hết vào bụng Sở Tư Nhan.

Nào có ai ngờ, lần đầu tiên uống rượu cô đã say thành thế này.

Cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu, đầu đau quá, toàn thân phát nhiệt như muốn cháy, ngay cả đi đường cũng không vững.

Cũng may trong nhà chỉ có một mình cô bằng không nếu bị Đường Nhĩ Ngôn nhìn thấy mình như vậy, Sở Tư Nhan không biết phải làm sao đối mặt với anh ta nữa.

'Ô...khó chịu quá...'

Một tay Sở Tư Nhan không ngừng vuốt đôi má đang nóng bừng bừng của mình, một tay kia sờ soạng định kéo xuống số quần áo vốn đã rất ít ỏi trên người mình, đôi chân thon dài lung tung gác trên tay vịn của ghế sofa, chiếc áo lót bởi vì những động tác này mà bị kéo lên, để lộ vòng eo mảnh khảnh mê người...

Đường Nhĩ Ngôn vừa đi vào nhà nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy...

Căn phòng khách rộng thênh thang không mở đèn, chỉ có một ngọn đèn nhỏ trên tường, hắn đứng ở góc tối trong chỗ thay dép, thân hình cao lớn nghiêng nghiêng tựa vào tường, không nhúc nhích, cũng không hé môi, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình của cô đều không bỏ qua.

Say đến mơ mơ màng màng, Sở Tư Nhan không ngừng lôi kéo quần áo trên người, những biến cố xảy ra khoảng thời gian này giống như đèn kéo quân, từng chuyện từng chuyện một lướt qua trong đầu, thì ra đến cuối cùng cũng chỉ có một mình cô cô độc trên cõi đời này...

Thực ra, một mình sống trên đời này thật sự rất quạnh quẽ, rất cô tịch...

Cảm giác ủy khuất, thống khổ, chua xót và cả cô đơn đè nén bấy lâu nay bởi vì có men rượu mà không đè nén nổi nữa, cõi lòng chua xót không chịu nổi, Sở Tư Nhan nằm bò trên sofa, nức nở khóc.

Không biết khóc bao lâu, cuối cùng cô mê mê mang mang ngủ mất.

Không còn tiếng khóc, căn phòng khách mờ mờ tối im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.

Đường Nhĩ Ngôn từ trong bóng tối bước ra, thong thả đi đến bên cạnh sofa, đứng thẳng, đôi mày hơi nhíu lại từ trên cao nhìn xuống cô gái đã ngủ mê man kia, trên má rõ ràng còn mang theo dấu nước mắt, còn gương mặt nhỏ nhắn kia, bởi vì khóc quá hung mà hồng nhuận như một quả táo chín.

Hắn khuỵu chân xuống, khẽ ghé mặt đến gần lại thật bất ngờ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.

Đường Nhĩ Ngôn đời này ghét nhất chính là những cô gái uống rượu say, nếu như là trước đây chắc chắn sẽ không suy nghĩ gì mà xoay người rời đi ngay nhưng cô gái nhỏ lén trộm rượu của hắn uống đến say khướt này lại khiến hắn không nỡ nhẫn tâm ném cô lại đây một mình.

Chỉ bởi vì, vừa nãy khi hắn đứng ở cửa nhìn cô khóc, rất cô độc, rất ủy khuất, cực giống tình cảnh năm nào như một cậu bé, một mình trốn trong thư phòng len lén khóc một mình trong ký ức xa xôi kia.

Hắn đưa tay ôm cô lên lầu, đi vào gian phòng công chúa màu hồng phấn kia, đặt cô xuống giường sau đó kéo chăn đắp lên người cô rồi xoay người định đi, không ngờ là cô gái đang ngủ mê man kia lại mở mắt ra, ánh mắt mê li, nụ cười mê li...

'Đừng đi mà, ở lại đây với tôi...' Cô nửa tỉnh nửa say lẩm bẩm, đưa tay kéo tay hắn lại sau đó gần như cả thân hình mảnh khảnh đều dán lên...

Giọng nói yếu ớt, mềm mại kia khiến Đường Nhĩ Ngôn phút chốc cảm thấy huyết dịch sôi sùng sục, trong một giây rất có nỗi xúc động muốn ném chiếc chăn đang phủ trên người cô đi...

Cố nhịn xuống một tiếng rủa thầm, hắn nghiến răng, 'Ngủ đi.'

Hắn muốn kéo cô ra nhưng thật không ngờ là cô gái trước giờ sợ hắn như sợ cọp kia lại ôm hắn càng chặt hơn, chết cũng không buông.

'Sở Tư Nhan, còn không buông tay, đừng trách tôi ra tay với em!'

Chỉ tiếc là, đã say đến không còn biết trời đất là gì, Sở Tư Nhan căn bản là không nghe ra ý uy hiếp trong câu nói của hắn, vẫn sít sao ôm chặt lấy hắn, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn giống như một đứa bé vừa được ăn kẹo, 'Không buông, không buông,không buông là không buông.' Cô nhắm mắt lại, nũng nịu nói.

Khoảng thời gian này, mỗi lần hắn và cô gặp mặt cô đều rất an tĩnh, rất ngoan ngoãn nghe lời, thật không ngờ hôm nay uống rượu say lại khiến cô to gan như vậy, dám lộ ra một chút tính tình.

Đường Nhĩ Ngôn hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn xuống cô thì lại thấy gương mặt vốn hồng nhuận của cô chau lại, có vẻ như rất khó chịu vây. Vừa định hỏi cô xem có chuyện gì thì chợt thấy cô mở mắt ra sau đó chủ động buông tay hắn ra, cả người nằm bò ra mép giường ụa lên mấy tiếng rồi bắt đầu ói, ói hết tất cả những thứ trong bụng ra, hơn nữa còn ói không ít lên quần của hắn...

Cho nên, hắn ghét nhất là mấy cô gái uống rượu say khướt cũng không phải không có lý do!

Sắc mặt Đường Nhĩ Ngôn tái mét nhìn cô gái vừa mới ói ra xong cả người mềm nhũn nằm sóng soài trên giường thở dốc, đang suy nghĩ xem liệu có nên dùng cách nào đó hung hăng trừng phạt cô gái không biết trời cao đất dày kia một trận trước.

'Hôi quá...' Cô gái hồn nhiên không biết mình đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông, lại còn không biết chết sống lấy tay bịt mũi, nỉ non một câu.

Đường Nhĩ Ngôn nhịn rồi lại nhẫn, không chịu nổi định mặc kệ cô không lo nhưng rồi vẫn không đành lòng, cuối cùng thở dài một tiếng, khom người bế cô gái trên giường lên, xoay người đi vào phòng tắm.

***

Hậu quả sau khi say rượu chính là sáng hôm sau thức dậy miệng khô lưỡi khô, đầu đau đến nỗi giống như có một cây kim không ngừng đâm vào.

Sở Tư Nhan đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương, ngồi trên giường ngây ngốc thật lâu, giữa hai chân ẩn ẩn truyền đến cảm giác tê đau khiến cô không tự chủ được kéo chiếc chăn trên người xuống, khi thấy trên thân thể không một mảnh vải của mình có thật nhiều vết xanh xanh tím tím, đầu óc vốn đang mơ màng của cô trong nháy mắt tỉnh táo trở lại...

Thì ra cảnh tượng tà ác cực độ tối hôm qua là thật...

Cô thở rút một hơi, hai tay vô thức kéo chăn trùm kín hết đầu, nhưng làm thế nào cũng không che được hết một sự thực nào đó...

Cô thực sự không nên uống rượu, càng không nên uống say đến không biết trời đất như vậy sau đó càng càng không nên để xảy ra cảnh tượng mà cô không cách nào tưởng tượng nổi kia...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.