Chiều hôm nay rõ ràng biết Đường Nhĩ Ngôn sẽ không quay về ăn cơm nhưng Sở Tư Nhan vẫn làm thật nhiều món mà hắn thích ăn, chỉ sợ lỡ như hắn trở về.
Chỉ là, cô không đợi được cái “lỡ như” đó, mãi đến khi trời đã tối mịt hắn vẫn không có một cú điện thoại gọi về mà cô một mình ăn cơm cũng không thấy ngon lành gì.
Ăn cơm xong, Sở Tư Nhan ngồi ở phòng khách vừa làm bài tập vừa đợi hắn nhưng suốt một buổi tối vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Thất vọng cùng cực, cô quay về phòng tắm rửa, cầm điện thoại di động trong tay ngồi ở trên giường, muốn gọi điện thoại cho hắn nhưng chần chừ thật lâu vẫn không dám cho lắm.
Rất nhiều lần, cô mở điện thoại soạn tin nhắn, muốn hỏi hắn tối nay có trở về hay không nhưng lại cũng rất nhiều lần, từng chữ từng chữ một xóa hết...
Mãi đến khi kim giờ chỉ vào con số mười một cô mới không kìm lòng được ấn phím gửi đi nhưng chỉ một giây sau Sở Tư Nhan bắt đầu hối hận, cô không nên hỏi thăm hành tung của hắn mới phải.
Buổi tối hôm đó Sở Tư Nhan ngồi trên giường chờ hồi âm của hắn nhưng đợi thật lâu cuối cùng vẫn không đợi được, mệt mỏi quá mà ngủ mất lúc nào không biết.
Mà tối đó, từ phòng của Hàn Quân Tề bước ra đến thang máy thì Đường Nhĩ Ngôn nhận được tin nhắn đó.
Hắn bước vào thang máy, suốt một đường xuống dưới tầng trệt không ngừng suy nghĩ.
Tâm tư của cô gái nhỏ quá rõ ràng, cô đã nảy sinh thứ tình cảm khác thường với hắn mà hắn, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ cho cô thứ tình cảm tương xứng.
Thứ mà cô muốn, hắn không có cách nào cho!
Đối với phụ nữ, đối tượng nào nên cho bao nhiêu, nên nhận lại bao nhiêu trong lòng hắn vẫn luôn rất rõ ràng, trước giờ chưa từng trầm mê. Sở dĩ trước đây cứu cô chẳng qua là vì nhất thời lòng tốt trỗi dậy, đến cuối cùng, cho dù hắn có hứng thú đối với thân thể của cô đi nữa thì cũng không có nghĩa là hắn có thể cho cô thứ gì đó khác biệt mà hôm nay, sở dĩ hắn có ý đến đón cô tan học cũng chỉ vì hứng thú nhất thời, càng không đại biểu cho cái gì.
Cô còn nhỏ, thực sự là còn rất nhỏ!
Nếu như đã hồi đáp không được thì không cần khiến cho cô đem tâm tư đặt hết vào hắn, không nên khiến cô trầm mê, có lẽ đó không phải là chuyện gì tốt.
Cửa thang máy mở ra, Đường Nhĩ Ngôn bước ra ngoài, trong lòng cũng đã có quyết định.
Đi ra cửa khách sạn, nhân viên của bãi đỗ xe cũng đã lái xe của hắn đến đậu ở trước cửa. Đường Nhĩ Ngôn lên xe, lần nữa nhìn lại tin nhắn trong điện thoại sau đó ném điện thoại sang một bên, lái xe rời đi.
Vốn tối nay định quay về chỗ của cô nhưng nếu đã quyết định không để cô tiếp tục trầm mê, vẫn là thôi đi.
Hắn lái xe quay về một chỗ ở khác của mình trong thành phố.
***
Sáng hôm sau khi Sở Tư Nhan thức giấc thức giấc, chuyện đầu tiên cô làm là cầm lấy điện thoại lên xem có tin nhắn nào hay không nhưng tiếc là không có gì cả.
Cầm điện thoại trên tay, cô thẫn thờ ngồi tựa vào thành giường, không biết vì sao, vành mắt mắt bắt đầu nóng lên...
Liên tiếp một tuần lễ Đường Nhĩ Ngôn không quay về biệt thự, cũng không có bất kỳ tin tức gì, đừng nói là tin nhắn hay điện thoại, suốt cả một tuần này, Sở Tư Nhan đều vượt qua trong tâm trạng lo được lo mất.
Cô không dám suy đoán là có phải hắn cố tình mặc kệ cô hay không, chỉ xem như bởi vì hắn quá bận rộn, đây chính là lý do mà cô dùng để tự an ủi mình.
Từ ngày mai là đã bắt đầu kỳ nghỉ Phục sinh kéo dài hai tuần, hắn còn bận đến thế sao?
Hôm đó sau khi tan học về nhà, Sở Tư Nhan một mình đứng ở ban công phóng mắt nhìn ra cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp bên ngoài, tâm tình vẫn luôn thắc thỏm bất an không làm sao khống chế được.
Cô muốn gọi điện thoại cho hắn, mặc kệ hắn có thực sự bận rộn đến vậy hay không, cô chỉ muốn nghe một chút tiếng nói của hắn, chỉ một chút thôi, Sở Tư Nhan tự nói với mình như vậy, sau đó, cứ như là bị thôi miên, một dãy số mà cô sớm đã thuộc nằm lòng cứ thế mà ấn xuống, gọi đi...
Đường Nhĩ Ngôn vừa xuống máy bay, theo sát sau lưng hắn vẫn là Cố Minh và Thẩm Tích, vừa mới từ lối đi chuyên dụng ra ngoài thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Liếc nhanh dãy số hiện lên trên màn hình, suy nghĩ một chút cuối cùng hắn vẫn đón nghe, 'Có việc gì?'
Giọng nói thực lạnh mạc, nghe không ra có bất kỳ cảm xúc nào trong đó.
Mà sự lãnh đạm của hắn giống như truyền qua sóng điện thoại khiến toàn thân Sở Tư Nhan bắt đầu lạnh xuống nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nói, 'Chỉ là...muốn biết lúc nào thì anh trở về...'
'Công việc của tôi rất bận, những loại chuyện nhỏ nhặt này về sau không cần gọi điện thoại đến hỏi tôi nữa.'
Điện thoại ngắt rồi, Đường Nhĩ Ngôn mặt không đổi sắc tiếp tục bước ra ngoài mà sau lưng hắn, Cố Minh và Thẩm Tích đều cảm nhận một cách rất rõ ràng, tâm trạng của đại boss dường như không tốt cho lắm.
Thế này là...cãi nhau với Sở tiểu thư sao? Làm sao có thể chứ?
Ở bên này, nhìn điện thoại đã bị ngắt phát ra những tiếng tút tút, sự bất an trong lòng Sở Tư Nhan đã sớm bị thay bằng cảm giác đau xót và khổ sở, một Đường Nhĩ Ngôn như vậy khiến cô bị tổn thương rất nhiều.
Có lẽ, người sai lầm chính là cô, là cô đã vượt quá giới hạn! Cô không nên cho rằng sau khi hai người có thêm một tầng quan hệ thân mật kia, giữa họ sẽ có sự biến hóa mang tính thực chất nào đó.
Thực ra, quan hệ giữa họ cũng không phải thân mật đến như vậy, dù sao Đường Nhĩ Ngôn cũng chưa từng thật sự chiếm hữu cô, chỉ có cô, vô hình trung lại trở nên ỷ lại và kỳ vọng vào hắn mà thôi.
Cô nên tỉnh táo nhìn lại mới đúng bởi vì là, cho dù hắn thực sự chiếm hữu cô, đó cũng là thứ hắn nên được bởi vì giữa hai người chính là loại quan hệ “hợp đồng” mà ai nấy đều dùng thứ mình có để trao đổi, cô không nên quá sức kỳ vọng, quá mức trông đợi người đàn ông đầu tiên có quan hệ thân mật với mình có thể âu yếm dịu dàng, trân trọng nâng niu cô như tình nhân.
Suốt cả ngày hôm đó, Sở Tư Nhan ngồi ở ban công khóc đến trời tối vẫn không ngừng được.
Suốt cả ngày hôm đó, cô vừa khóc vừa không ngừng nhắc nhở bản thân không được tiếp tục có bất cứ vọng tưởng không thực tế nào đối với Đường Nhĩ Ngôn nữa.
***
Một buổi chiều đầu tháng tư, ngày thứ tư của kỳ nghỉ lễ Phục sinh, Đường Nhĩ Ngôn trở lại căn biệt thự ở Mosman, nghênh đón hắn lại chỉ là một căn nhà vắng tanh.
Tùy tiện ném áo vest lên sofa trong phòng khách sau đó lên lầu nhưng càng bất ngờ hơn khi hắn phát hiện ra, trên lầu cũng giống như dưới nhà, yên tĩnh vắng lặng.
Đường Nhĩ Ngôn đi vào phòng của cô, căn phòng thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, quần áo trong tủ cũng không hề ít đi, chỉ không thấy túi xách của cô mà thôi.
Nghỉ lễ cô gái kia có thể đi đâu được chứ? Cô ở bên cạnh hắn đã hơn một năm, tuy rằng không thường xuyên quay về đây nhưng hắn cũng biết, ngày thường cô rất ngoan ngoãn, ngoại trừ đi trường học và siêu thị mua thức ăn ra, còn lại là về nhà, chỉ cuối tuần hoặc ngày nghỉ hôm nào thời tiết tốt thì mới ra ngoài công viên vẽ tranh.
Hôm nay Sở Tư Nhan không có ở nhà, là đi công viên sao? Nhưng mà, khi ánh mắt hắn vô tình liếc về phía góc tường thì lại thấy giá vẽ của cô vẫn còn nguyên đó.
Cô cũng sắp mười bảy tuổi rồi, hắn cũng không quy định cô nhất định phải ở nhà chờ hắn trở về kia mà, không phải sao?
Lơ đễnh xoay người định rời đi thì trong một khoảnh khắc đó, bỗng một tờ giấy viết thư màu lam hồng thu hút sự chú ý của hắn. Đường Nhĩ Ngôn đưa tay cầm lên xem thử.
Chữ viết rồng bay phượng múa bên trên khiến gương mặt tuấn dật mất đi sự lạnh mạc thường ngày mà hơi căng ra, đôi mày kiếm cũng sít sao chau lại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]