Chương trước
Chương sau
P2 –

Sở Tư Nhan trước giờ chưa từng dám tưởng tượng hắn sẽ buông công việc xuống đưa cô ra ngoài chơi, cô đứng trên khoang tàu làm bằng gỗ cao cấp, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt phóng mắt nhìn ra phong cảnh tuyệt vời bên ngoài, cảm giác thích thú và vui vẻ khi lần đầu tiên được cùng người đàn ông mình thích ra ngoài chơi đều không cách nào che dấu được, từ nụ cười và ánh mắt vui sướng của cô, người khác có thể nhìn ra một cách rất rõ ràng.

'Có thích không?' Đường Nhĩ Ngôn thoạt nhìn tâm tình không tệ, trên mặt dù vẫn giữ vẻ xa cách nhưng có thể nhìn ra, tâm tình thả lỏng không ít.

'Đẹp lắm, rất lãng mạn.' Cô mỉm cười, quay đầu lại nhìn hắn.

'Đẹp, lãng mạn...' Ý cười trên môi người đàn ông càng rõ ràng hơn, quả nhiên vẫn là con nít, 'Ừ, rất đẹp, rất lãng mạn.'

'Sao anh lại muốn đưa em đến đây?'

'Muốn đến thì đến thôi.' Ngón tay trỏ của Đường Nhĩ Ngôn sờ sờ mũi, Sở Tư Nhan biết là cơn thèm thuốc của hắn lại đến, trong lòng thầm thở dài một tiếng, câu nói muốn khuyên hắn hút thuốc ít một chút trăn trở trong lòng cô thật lâu, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Hút thuốc đối với sức khỏe không có bất kỳ lợi ích gì, tin rằng hắn còn biết rõ hơn cô nhưng cô nào có lập trường gì đi khuyên bảo người đàn ông trước giờ chỉ quen ra lệnh cho người khác chứ?

Trong lòng trăm mối ngổn ngang, còn chưa kịp phản ứng gì thì Đường Nhĩ Ngôn đã lấy một điếu thuốc ra ngậm ở trên môi nhưng không châm thuốc mà đưa bật lửa đến trước mặt cô. Sở Tư Nhan mím môi đón lấy, thuần thục giúp người đàn ông đã cúi đầu xuống cho phù hợp với độ cao của cô châm lửa.

Châm lửa xong rít một hơi thuốc sau đó ngẩng đầu lên, nụ cườinhư có như không nhìn cô gái nhỏ đang vừa nghịch chiếc bật lửa vừa lơ đễnh nhìn phong cảnh, 'Không thích anh hút thuốc?'

'Không sao cả.' Sở Tư Nhan nhỏ nhẹ trả lời chỉ là hai chữ “sao cả” kia bị kéo ra hơi dài, giống như một tiếng thở dài vậy.

Không sao cả? Đường Nhĩ Ngôn nhướng mày, rút điếu thuốc trên môi cầm trên tay rồi bất thình lình xoay mặt cô đối diện với mình, trước khi Sở Tư Nhan kịp đề phòng thì điếu thuốc mang theo khí tức của người đàn ông đã nhét vào miệng cô, 'Ngậm chặt, hít vào...'

Cô theo bản năng hít vào một hơi, bởi vì chưa từng hút thuốc lại hít vào quá mạnh mà mùi thuốc gay mũi ngay lập tức tràn vào trong khoang mũi khiến cô ho sặc sụa, điếu thuốc cũng vì vậy mà rơi xuống, cổ họng nóng rát như phải bỏng miệng ho sù sụ không ngừng, nước mắt suýt nữa thì tràn ra khỏi hốc mắt.

Người này, sao lại có thể xấu xa như vậy chứ?

Đường Nhĩ Ngôn nhìn cô gái nhỏ đang ho đến nước mắt cũng đã chảy ra, thoạt nhìn thật đáng thương thế là đưa tay kéo cô ôm vào lòng, thương tiếc vỗ nhẹ sau lưng cô, 'Ngốc à, không biết hút thuốc còn cố làm gì?'

'Còn không phải vì anh hại?' Cô gái khó được một lần nổi cáu, đợi cơn ho cuối cùng ngừng lại, nắm đấm mang theo một chút hờn dỗi đấm mấy cái liền vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông.

'Vẫn còn sức để đánh kia à?' Lần đầu tiên bị người khác đánh, mà lại là một cô gái nhưng Đường đại thiếu gia cũng không tỏ vẻ tức giận gì, một tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, đôi mày rậm nhướng lên, sức đánh mèo quào của cô không đủ khiến hắn đau ngược lại tâm ngứa khó nhịn.

Sở Tư Nhan mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chắc không phải đang giận mình đấy chứ? Cô đánh cũng đâu có mạnh tay lắm đâu? Có điều, ở trước mặt nhiều người ra tay đánh hắn liệu có làm cho kim chủ mất mặt không nhỉ?

'Sợ mà vẫn còn dám đánh?' Nhìn gương mặt nhỏ nhắn từ thoải mái chuyển sang ủy khuất sau đó biến thành khẩn trương trong lòng Đường Nhĩ Ngôn lại có chút vui vẻ, thì ra bắt nạt cô rất thú vị. Hắn thả tay cô ra, 'Đừng giận dỗi nữa, khó được một lần ra ngoài chơi, anh chịu thiệt một chút, làm hướng dẫn viên giới thiệu cho em những cảnh đẹp ở Brisbane.'

Nói rồi hắn kéo cô lên boong tàu, 'Em có thấy không, đó là vòng đu quay nằm trong công viên bờ Nam, đợi lát nữa khi tàu chạy qua anh sẽ chỉ cho em cầu Tưởng niệm và Kangaroo Point...'

Theo từng lời giới thiệu của hắn, cô mê đắm nhìn những kiến trúc hiện đại và cổ điển đan xen lẫn nhau nhưng cực kỳ hài hòa cùng phong cảnh tuyệt đẹp hai bên bời sông, trong lòng làm gì còn buồn phiền gì nữa? Cô rất vui vẻ, nhất là khi người bên cạnh cô là hắn, điều này khiến nụ cười trên môi cô càng thêm ngọt ngào, có một loại cảm giác gần như là hạnh phúc...

Cô...chắc cũng có quyền được mơ mộng chứ?

Vào thời khắc đẹp đẽ nwh thế này, cứ coi như cô đang mơ một giấc mộng đẹp cũng được. Chỉ cần cô không biểu hiện quá rõ ràng ra ngoài, chắc hẳn hắn sẽ phát hiện ra niềm khát khao đó của cô chứ?

Cô có thể giả vờ như hắn là người đàn ông cô có thể quang minh chính đại nắm tay đi dưới ánh nắng mặt trời, mà lúc này chính là tuần trăng mật của họ...

Lén lút ngẩng đầu lên, Sở Tư Nhan có chút mê muội nhìn người đàn ông bên cạnh, sườn mặt với những đường cong như đao khắc kia thật đẹp, tàu đi ngược gió, mái tóc ngắn có chút rối khiến hắn có thêm một chút bướng bỉnh, ngạo nghễ, hệt như một vị vương tử hoàn mỹ nhất bước ra từ những câu chuyện cổ tích. Nếu như cô với hắn gặp nhau trong một hoàn cảnh khác, nếu như giữa họ không phải giống như mối quan hệ hiện giờ, liệu có chút khả năng giấc mộng kia thành sự thật nào không?

Không, cho dù giữa cô và hắn không phải loại quan hệ đó, cô cũng chỉ là đũa mốc, không chòi được mâm son.

Không phải cô gái nào cũng có thể trở thành cô bé Lọ Lem...

Khi có một ngày, khi công chúa của vương tử xuất hiện, có phải giấc mộng tình yêu hoang đường của cô sẽ tan thành mây khói sau đó biến mất như sương sớm tan rã dưới ánh nắng mặt trời?

'Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?' Gió cũng làm mái tóc dài của cô tán loạn, người đàn ông mỉm cười giúp cô vén những sợi tóc lõa xóa hai bên má ra sau tai.

'Em...'

Trên khoang tàu gió rất lớn, hắn ân cần cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên vai cô, 'Có lạnh không?'

Sở Tư Nhan đột nhiên vong tình níu chặt cánh tay hắn, 'Nhĩ Ngôn...'

Đối với hành động đột ngột này của cô, hắn không đẩy ra, chỉ cúi đầu nhìn xuống cô gái cảm xúc có chút thất thường trước mặt, thật lâu, cuối cùng nâng tay của mình lên, cúi đầu thấp hơn đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô, 'Có chuyện gì?'

Hắn dùng giọng dịu dàng như thế hỏi cô có chuyện gì? Sự bất an và khủng hoảng trong lòng cô, có thể nói cho hắn sao?

Cô ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn...

Phong cảnh ở Brisbane cho dù có đẹp hơn nữa cũng không thể sánh với tình ý và sự trìu mến đang dâng trào trong mắt hắn...

'Nếu như...'

Nếu như có một ngày, công chúa chân chính của Đường Nhĩ Ngôn xuất hiện, mình phải làm sao đây?

Nói cho em biết, em phải làm sao đây?

'Sao hở?' Hắn nhàn nhạt dẫn dụ cô, dùng giọng nói của mình, ánh mắt của mình.

'Lúc ở bên cạnh em, anh chỉ cần một mình em thôi, được không?'

Thì ra, không phải không có điều chờ mong! Thì ra, không phải không có yêu cầu gì với hắn.

Hắn có thể không cho cô bất kỳ hứa hẹn nào về tương lai nhưng cô vẫn muốn giữ lại giới hạn cuối cho mình, cô, không muốn cùng bất kỳ người nào khác cùng có được hắn, ít ra là lúc hắn và cô còn ở bên nhau.

Cô biết, đối với một người đàn ông như Đường Nhĩ Ngôn mà nói, muốn có dạng phụ nữ nào ngay cả vẫy tay căn bản cũng không cần, càng không cần để ý đến yêu cầu với vẩn này của cô. Có lẽ là vì hai hôm nay hắn đối xử với cô tốt quá, khiến cô càng lúc càng trở nên tham lam.

Sở Tư Nhan, mày trở nên tham lam quá rồi đấy!

Sao lại có thể như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.