Tuy rằng là mùa đông nhưng hôm nay quả thực thời tiết rất tốt, bầu trời trong xanh quang đãng, nhiệt độ buổi trưa lên cao đến 20 độ C, nước biển ấm áp, rất nhiều du khách và cả dân bản xứ trên người chỉ mặc quần áo bơi đang ở trên bờ biển chơi bóng chuyền hoặc tắm nắng, cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng Sở Tư Nhan lại không có hứng thú mấy, ngược lại Thẩm Tích lại có vẻ rất phấn kích, cô còn mang theo cả một bộ dụng cụ lặn biển, chắc là dự định lặn xuống biển thám hiểm.
'Thẩm Tích, chị thường đi lặn lắm sao?' Sở Tư Nhan nhìn Thẩm Tích lúc này đã thay xong đồ lặn đang thuần thục khoác những dụng cụ lặn lên người, tò mò hỏi.
Vóc người của Thẩm Tích thật tốt, cao ráo gợi cảm, đường cong quyến rũ khiến cùng là phái nữ như cô nhìn thấy cũng phải hâm mộ vô cùng.
'Trước đây lúc tôi còn học đại học, tuần nào cũng đi một lần, bây giờ công việc bận rộn nên thi thoảng mới đi thôi. Hôm nay nhờ phúc của cô, Nhĩ Ngôn cho tôi nghỉ một ngày.' Thẩm Tích chỉnh lại chiếc đồng hồ dành riêng cho người lặn biển trên cổ tay rồi như lơ đễnh nói, 'Tôi sở dĩ biết lặn cũng là nhờ Nhĩ Ngôn dạy đấy chứ. Lúc đó anh ấy là đội trưởng đội lặn của trường chúng tôi, kỹ thuật lặn đương nhiên là lợi hại nhất, rất nhiều sinh viên nữ lúc đó mê tài anh ấy lắm, đáng tiếc là người anh ấy chịu chỉ bảo cho lại không nhiều.'
Thẩm Tích như vô tình lại như cố ý nhắc tới những chuyện quá khứ mà Sở Tư Nhan chưa từng biết đến, điều này khiến trong lòng cô có chút chua xót, 'Hai người biết nhau cũng lâu quá nhỉ.'
Cuối cùng, cô chỉ nhàn nhạt nói một câu đó.
'Phải đó, từ lúc đại học đến bây giờ, cũng gần mười năm rồi. Thời gian qua thật nhanh. Thôi không nói với em nữa, tôi xuống nước đây. Em đợi ở đây nhé, một tiếng sau tôi lên, chúng ta cùng trở về khách sạn.'
Thẩm Tích vẫy vẫy tay với Sở Tư Nhan rồi đi về phía bãi biển.
Sở Tư Nhan nằm xuống chiếc ghế dài trên bãi cát, vừa tận hưởng ánh nắng ấm áp vừa hứng thú nhìn những du khách đang hào hứng chơi lướt ván cách bờ khá xa, xem ra đây là một môn thể thao rất thú vị bởi vì từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể nghe được tiếng kêu thích thú của họ. Tiếc là cô ngay cả bơi còn không biết, muốn chơi môn lướt ván này là chuyện không thể nào. Thẩm Tích nói Nhĩ Ngôn lặn biển rất giỏi, vậy chắc anh ấy cũng là kiện tướng bơi lội rồi.
Đợi thời tiết ấm hơn một chút cô cũng muốn đi học bơi, nếu có thời gian nhiều hơn thì thử học lặn xem sao, Nhĩ Ngôn lặn giỏi như vậy, cô cũng muốn học, không biết anh ấy có thời gian dạy cô không nhỉ?
'Sở Tư Nhan, Sở tiểu thư?'
Đang nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời ấm áp thì một giọng nữ mang theo một chút nghi hoặc truyền đến bên tai khiến Sở Tư Nhan vụt mở mắt ra.
Đứng trước mặt cô là một cô gái trong bộ trang phục công sở, lúc Sở Tư Nhan mở mắt ra, cô gái đồng thời lấy xuống chiếc kính râm đang che trên mặt để lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
Sở Tư Nhan ngồi thẳng dậy, ung dung nghênh đón ánh mắt khiêu khích của người mới đến, 'Là tôi. Có muốn ngồi xuống không?' Cô nhìn sang chiếc ghế gỗ dài trống kế bên.
Cô không biết cô gái trước mặt mình đây là ai nhưng người ta nếu như đã gọi đúng tên cô, nhất định sớm đã có chuẩn bị mà đến.
Chỉ không biết người đến là lành hay dữ mà thôi.
Cuộc sống của cô trước giờ đều rất đơn thuần, trước giờ chưa từng có tranh chấp với bất kỳ ai, chắc không đến nỗi đắc tội với ai để người ta tìm đến tận đây hỏi tội đấy chứ?
'Không cần đâu.' Cô gái uyển chuyển cự tuyệt,'Không biết cô có tiện theo tôi đến bệnh viện một chuyến không?'
Đến bệnh viện? Cô với cô gái này không quen không biết, vì sao phải đi theo cô ta đến bệnh viện? Đến bệnh viện để làm gì?
'Tôi họ Chu. Người đang nằm ở bệnh viện là em họ của tôi, tên là Tô Tử Yên.' Cô gái không nhanh không chậm giải thích.
'Chu tiểu thư, tôi cũng không biết em họ của cô.' Sở Tư Nhan trả lời.
'Tôi biết cô không biết Tử Yên. Nhưng em họ tôi là bạn gái trước của Đường Nhĩ Ngôn, Tử Yên đang mang thai, Đường Nhĩ Ngôn lại bởi vì cô mà bỏ bê con bé, còn nhẫn tâm muốn con bé bỏ đi đứa nhỏ. Hiện giờ Tử Yên đang ở trong bệnh viện sống không được chế không xong, Đường Nhĩ Ngôn nhất quyết không đến thăm nó, cô có phải nên đến xem một chút hay không? Hoặc là, cô có thể giúp Tử Yên tìm Đường Nhĩ Ngôn tới?'
Cô gái vừa nói vừa quan sát sắc mặt vốn đang hồng nhuận của Sở Tư Nhan dần dần rút đi huyết sắc, trong mắt không giấu được một tia đắc ý.
Bạn gái trước của Đường Nhĩ Ngôn mang thai? Hắn lại muốn cô ấy bỏ đứa bé? Hắn không chịu đến bệnh viện nên bọn họ đến tìm cô sao? Mà cô, có cần đi theo cô gái này không? Hay là phải gọi điện thoại cho Đường Nhĩ Ngôn?
Cô phải nói gì với hắn đây? Bảo hắn đi thăm cô bạn gái cũ đã vì hắn mà phá thai sao?
Sở Tư Nhan trong nhất thời không cách nào tiêu hóa được chuyện này, sự ôn nhu của hắn vẫn còn trong trí nhớ của cô nhưng hiện thực lại hung hăng găm vào lòng cô một dao, đau đến nỗi ngay cả một chữ cô cũng không thốt nên lời.
'Sở tiểu thư, nếu như cô không tiện đến bệnh viện, trực tiếp gọi điện thoại cho Đường Nhĩ Ngôn cũng được, điện thoại tôi có thể cho cô mượn.' Chu Gia Nghi lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Sở Tư Nhan.
'Không cần đâu.' Sở Tư Nhan rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô chậm rãi đứng lên, cắn môi nhìn cô gái trước mặt nói, 'Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi. Nếu như muốn tìm Đường Nhĩ Ngôn, cô tự nghĩ cách khác đi.'
Nắm chặt nắm tay như muốn tiếp thêm cho mình sức mạnh, Sở Tư Nhan sóng lưng thẳng tắp bước thẳng về phía khách sạn mình ở mà vị Chu tiểu thư kia cũng không đuổi theo cô, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Sở Tư Nhan, cười lạnh một tiếng.
Sở Tư Nhan không biết mình về khách sạn bằng cách nào nhưng hôm nay dường như là ngày họa vô đơn chí của cô, mới từ bờ biển thất hồn lạc phách về còn chưa đến khách sạn thì lại bị người chặn lại.
Sắc mặt tái nhợt, Sở Tư Nhan mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn người đang chặn đường đi của mình, khi thấy rõ gương mặt của người đó, cô nhất thời ngây ngẩn cả người.
'Tiểu Nhan Nhan, thật không ngờ lại được gặp em ở đây.' Lão cầm thú Đường Mân ba năm trước khiến cô mỗi lần nhớ đến là rùng mình một lần kia đang đứng trước mặt cô cười hơ hớ, nói một cách cợt nhả.
Cô cũng không ngờ ông ta lại xuất hiện ở đây, vẻ mặt dâm tà của ông ta khiến gương mặt vốn chẳng còn bao nhiêu huyết sắc của cô càng thêm tái nhợt, đôi chân không tự chủ được lùi nhanh về sau mấy bước sau đó xoay người định chạy. Chỉ tiếc là Đường Mân sớm đã có dự mưu, con mồi xuất hiện trước mặt làm sao có thể dễ dàng để chạy thoát, động tác cực nhanh đưa tay bắt lại cánh tay cô, dùng sức kéo thân hình mảnh khảnh của cô vào lòng.
'Bao nhiêu lâu mới được gặp lại người đẹp, gấp gáp chạy đi đâu vậy?'
'Đường tiên sinh, xin buông tay ra.' Cô dùng sức định rũ ra bàn tay đang dán sát trên eo lưng mình nhưng tiếc là cô sức lực không đủ, căn bản là không chống lại được sức của người đàn ông sau lưng mình, hơn nữa, hai người vệ sĩ của Đường Mân cũng đã đuổi đến, đang vây quanh cô.
'Đường tiên sinh? Sao lại gọi khách sáo như vậy chứ? Tôi tốt xấu gì cũng là chồng của mẹ em, gọi tôi một tiếng “ba” cũng không có gì quá đáng mà, đúng không?' Đường Mân cười càng tà ác.
'Nhĩ Ngôn đang ở trong khách sạn đợi tôi, tôi phải về ngay.' Sở Tư Nhan cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại. Nếu như cô nhớ không lầm, đêm mưa gió năm đó, thái độ của Đường Mân khi đứng trước Đường Nhĩ Ngôn là có chút sợ sệt. Lúc này đây nhắc đến tên của Đường Nhĩ Ngôn, không biết có thể giúp cho cô tránh được một kiếp này không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]