Chín giờ tối. Phòng Dịch Khiêm như cũ không biến mất.
Chú Chí Sĩ đã canh giữ suốt một ngày, Cố Ngang cùng Tề Yên Khách thật vất vả khuyên nhủ chú Chí Sĩ nghỉ ngơi trong chốc lát,hai tiếng nữa sẽ thay ca với chú. Lúc này, hai người sóng vai nhau ngồi trước cửa phòng Dịch Khiêm,nhỏ giọng trò chuyện.
Tuy nói chủ yếu là trông chừng Dịch Khiêm,nhưng Cố Ngang vẫn thường xuyên liếc mắt qua phòng Cung Lý.
_”Sợ cô ta tự sát?” Tề Yên Khách cùng Cố Ngang mười đầu ngón tay đan vào nhau,mỉm cười nhìn cậu. Trên hành lang vắng lặng,ngọn đèn mờ ảo phả vào người Cố Ngang, vẻ mặt thiếu niên càng trở nên nhu hòa.
Chẳng biết tại sao,Tề Yên Khách chợt nhớ tới —- hình như Cố Ngang còn đang học trung học?
Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi? Mười sáu? Mười bảy?
Qúa nhỏ a.
Thiếu niên mới mười sáu mười bảy đã săn sóc như vậy, biết cách chiếu cố người khác, thật hiếm thấy.
Y nghĩ nghĩ, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.
Cố Ngang hoàn toàn không đoán ra tâm tư y, chỉ cúi đầu “Ừ”, một tiếng
Tề Yên Khách bật cười “Cứ cách mỗi tiếng cậu lại gõ cửa phòng cô ta một lần nghe cô ta mắng,vì muốn xác nhận cô ta còn sống sao?”
_”Không biết làm gì khác a…” Cố Ngang cười khổ “Hy vọng bạn ấy ngủ một giấc, tâm tình sẽ tốt hơn.” Cậu cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt,cảm giác ngọt ngào cùng mặc cảm tội ác hòa quyện vào nhau,từ trong đáy lòng dâng trào.
_”Đúng rồi…” Cố Ngang chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-nguoi-nam-xuong/3250792/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.