Hai người xuống lầu, tiếp tục ăn điểm tâm. Vừa ngồi vào chỗ, chú Chí Sĩ liền tò mò hỏi “Các cậu đi lâu thế? Nói riêng gì vậy?”
Đã biết là nói riêng chú còn hỏi cái quái gì!
Cố Ngang hồi tưởng lại cái ôm kia,nhất thời đỏ mặt,buồn bực đáp “Chú là ông chú chứ có phải bà cô đâu,đừng nhiều chuyện như vậy!”
Chú Chí Sĩ lập tức bật người phản bác “Chú chưa già đâu…”
Vi Miểu chán đến chết gục trên bàn,bắt gặp Cố Ngang, tự nhiên nhếch miệng cười.
_”À…Lát nữa chúng ta làm gì đây?” Cung Lý nhẹ nhàng hỏi. Cô luôn một bộ mỏng manh nhu nhược,đổi lại là nam sinh khác đã sớm tâm động không thôi. Đáng tiếc, Cố Ngang chỉ thuần túy chớp chớp mắt,đối với con gái, không hề hứng thú.
_”…Không biết.” Cố Ngang xoa đầu Vi Miểu,nhất thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hành động của bọn họ bị hạn chế trong phạm vi ngôi nhà,chuyện có thể làm rất ít.
Cho dù phòng cậu có máy game, suốt ngày ngồi trước màn hình sẽ sớm tinh tẫn nhân vong a!
Oa a a a a a a a a a tại sao vô duyên vô cớ lại bị nhốt trong này chứ!
Tuy, tuy được gặp vị tác giả mà mình hằng ngưỡng mộ rất vui vẻ…Chính là cho dù được ở cùng người kia, nhưng cứ sống như vậy cả đời thì….
Ách? Nói như vậy có phải mỗi ngày mình đều được xem văn anh ta viết?
Trực tiếp đọc những chương mới nhất mà không cần chầu chực chờ đợi xuất bản?
Còn được cùng tác giả thảo luận tình tiết, phán đoán nội dụng tác phẩm?
Cố Ngang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-nguoi-nam-xuong/140884/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.