Nhân vật chính: Cuối cùng ngươi sẽ vẫn quay về bên ta. . Hình nhân đỏ như máu không vào rừng, mà cứ như bị hấp thu rồi biến mất chỉ trong một khoảnh khắc. . Tu ngồi trên vai Tzadkiel, chống cằm nhìn xung quanh, đây là lần thứ năm hắn triệu hồi huyết khế thú rồi lại thả ra. Hắn biết người mình cần tìm đang ở ngay trong đó, dù khế ước có thể vượt qua mọi vật cản, nhưng với người thì lại không được. Cả khu rừng Tinh Linh giống như một ma pháp trận khổng lồ, có nhiệm vụ tống khứ những vị khách không được chào đón. . Một khi đã như vậy, hắn sẽ phá hủy tất cả mọi thứ ở đây. . Chu Nho có mái tóc màu đay đứng dậy, hắn nhìn khu rừng xanh um tươi tốt trước mắt, vỗ vỗ đầu con rối. . Từ nay về sau, đại lục hỗn độn sẽ không còn khu rừng Tinh Linh nào nữa. . *** . Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống dưới, chiếu vào giàn tế thạch bích, soi sáng những hình vẽ kỳ dị và tượng thần. Đây là một tế đàn lộ thiên, hoa tươi phủ kín cả con đường, cành lá dệt thành một bức tường che chắn. Trên giàn tế hình tròn, một nhành cây màu vàng kim vươn ra giữa cái ao nhỏ, phần chóp rũ xuống, từ đó chảy ra một chất lỏng cũng màu vàng kim, qua một hồi tích tụ, cuối cùng hình thành một giọt nhỏ và rơi xuống đọng lại trong ao. Cái ao đó không lớn lắm, bán kính khoảng ba thước, bên trong chứa đầy chất lỏng vàng kim — nước của cây sinh mệnh. Trong truyền thuyết, chỉ cần một giọt nước của cây sinh mệnh là có thể khiến một người khôi phục lại trạng thái ban đầu, không những vậy mà còn cường hóa thể chất của người đó lên. . Bên dưới tế đàn có một Tinh Linh xinh đẹp đang quỳ gối, nàng có mái tóc dài vàng óng, mặc y bào trắng, mũ miện ngay giữa trán cho biết nàng là nữ hoàng Tinh Linh. Nữ hoàng Tinh Linh lần lượt giơ hai tay đặt lên môi, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, bày ra dáng vẻ thành kính nhất. Sau lời cầu nguyện rất dài, nữ hoàng Tinh Linh ngẩng đầu nhìn cây sinh mệnh, ngoại trừ cành lá xung quanh tế đàn là màu xanh biếc, những chỗ khác đã hoàn toàn hóa đen. . Lá cây vang lên những tiếng xào xạc, nữ hoàng Tinh Linh đứng lên, cặp mắt vàng thoáng vẻ không vui. Nàng bước ra bên ngoài, lập tức thấy được trưởng thị vệ Simon trung thành nhất của mình và một pháp sư tử linh khiến người ta ghét cay ghét đắng. Họ dẫn theo một Nhân tộc tóc đen, tên Nhân tộc đó có sắc mặt tái nhợt và đang hôn mê. Còn về Ariel đi cuối cùng thì nữ hoàng Tinh Linh không thèm nhìn lấy một cái. . “Điện hạ, ta có chuyện quan trọng muốn thưa.” Simon thi lễ với nữ hoàng Tinh Linh, giọng nói vội vàng. “Tên Chu Nho lần trước ta nói với ngài dường như đã ký kết huyết khế với Nhân tộc, hắn sẽ nhanh chóng tìm đến đây.” . Nữ hoàng Tinh Linh giật mình. Vừa trở về, Simon đã báo cho nàng những việc diễn ra ở di tích Chu Nho. Với sự xuất hiện đột ngột của Chu Nho tộc, nữ hoàng Tinh Linh dù thấy kinh ngạc, nhưng không để ý mấy, việc quan trọng nhất bây giờ là chữa trị cho cây sinh mệnh. Chu Nho tộc và Tinh Linh tộc chưa bao giờ xâm phạm lẫn nhau, nữ hoàng Tinh Linh rất tin tưởng khả năng của Simon, tên Chu Nho đó chắc chắn sẽ không phát hiện ra những việc này là do một tay Tinh Linh tạo nên. Nhưng giờ chỉ vì một cái huyết khế mà tên đó lại có thể mang rối máy năm sao và sáu sao tìm đến tận cửa? . Đối với ba Võ Thần và hai Pháp Thần của Tinh Linh tộc mà nói, một Kiếm Thánh và một Võ Thần tuy không thể lật đổ được họ, nhưng cũng gây ra một sự phiền toái không hề nhỏ. Nữ hoàng Tinh Linh nhìn sang Arnatt: nếu không phải vì vong linh này… . Arnatt đã chú ý đến ánh nhìn của nữ hoàng Tinh Linh, ả mân mê đôi môi đỏ mọng, cười quyến rũ. “Trừng ta làm gì, sao ta biết được họ có huyết khế.” . “Khi nào ngươi mới loại bỏ ‘vẩn đục’.” . “Vậy thì phải coi chừng nào các ngươi mới tìm được người mà ta muốn. Ta muốn tên Chu Nho đó, chỉ cần các ngươi bắt được hắn, ta sẽ thực hiện lời hứa.” Arnatt nở một nụ cười bí ẩn. “Dù sao đối với Tinh Linh tộc, một Chu Nho chẳng là cái thá gì cả, phải không?” . Chẳng là cái thá gì, nhưng nàng là nữ hoàng Tinh Linh. Nàng không thể thực hiện mệnh lệnh đó mà không hỏi ý kiến của các trưởng lão Tinh Linh. . Lúc này, mặt đất đột ngột rung chuyển, nữ hoàng Tinh Linh vịn vào nhánh cây, kinh ngạc nhìn về phương xa — khu rừng Tinh Linh như bị thiên thạch đập mạnh vào, ngọn lửa hừng hực nhuộm đỏ cả bầu trời. Một quả cầu ánh sáng màu xanh bay tới, đó là linh hồn của cổ thụ chiến tranh. Hàng trăm cổ thụ chiến tranh của Tinh Linh luôn nằm trong khu rừng đó, nhiệm vụ của chúng là bảo vệ đất nước Tinh Linh. Khi chết, linh hồn của chúng sẽ báo tin về Tinh Linh tộc trước khi biến mất. . Nữ hoàng Tinh Linh vươn tay chạm vào quả cầu để lấy thông tin trong đó, không ai đọc được chút gì từ khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Cuối cùng, quả cầu màu xanh biến mất, nữ hoàng Tinh Linh vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại giống như sự yên lặng trước cơn bão táp. . “Simon.” Giọng nói lạnh băng của vị nữ hoàng vang lên. “Mời tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đến.” . Simon nhận lệnh lui ra, Arnatt thấy ánh mắt lạnh lùng của nữ hoàng Tinh Linh chuyển qua mình, ả biết rõ đạo lý vừa đánh vừa xoa. Arnatt búng tay, một con dơi bay tới. . “Lần trước chưa cho mày ăn đủ.” . Arnatt vẫy đầu ngón tay, con dơi bay về phía cây sinh mệnh, bám vào thân cây rồi bắt đầu hút “vẩn đục”. Nữ hoàng Tinh Linh nhìn mọi chuyện, trên khuôn mặt hời hợt nhạt nhẽo lại ánh lên một vẻ bất đắc dĩ. Nếu không nhờ con dơi của Arnatt, cây sinh mệnh đã bị “vẩn đục” làm ô nhiễm từ lâu rồi. . Quỷ hút máu xinh đẹp cười rất khoái chí. . “Hợp tác vui vẻ.” . *** . Hỏa phượng hoàng bay qua rừng rậm, chiếc đuôi dài quét qua, nguyên tố lửa hừng hực bám lên cây cối, trông như đang nở ra những khóm hoa đỏ rực. Hỏa phượng hoàng đậu trên một ngọn cây, nhìn màu xanh xung quanh dần bị sắc đỏ thay thế, tất cả đều là thành quả cố gắng của nó. Hỏa phượng hoàng vui vẻ giương rộng cánh kêu to một tiếng, sau lại nghĩ “mama” không được nhìn thấy kiệt tác này, nó mất hứng khép cánh lại. . “Lồng nước.” . Hỏa phượng hoàng nhận ra nên định cất cánh, nhưng đã quá muộn, nguyên tố nước trên không trung hình thành nên những sợi dây ***g ghép vào nhau rồi bó chặt lại. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh nhảy lên tóm lấy hỏa phượng hoàng ra khỏi ***g nước. Đó là John. . Một thân ảnh dần dần hiện ra, đó là một nam Tinh Linh mặc pháp bào màu xanh lam. Y nhìn hỏa phượng hoàng trong tay John, lại nhìn mảnh rừng đang bị tàn phá, cuối cùng quyết định xử lý vấn đề của khu rừng Tinh Linh trước, sau đó sẽ bắt giữ con thần thú chưa nhận chủ kia. . Tinh Linh lấy pháp trượng ra, thốt lên ba chữ: “Thuật bạo vũ.” . Bên trên khu rừng Tinh Linh bỗng có hàng loạt đám mây đen kéo đến, mưa to trút xuống dập tắt cơn hỏa hoạn. Tu ngẩng đầu nhìn lên vùng trời của Tinh Linh, kẻ mà sử dụng được năng lực ma pháp cao cấp chỉ bằng việc niệm tên chú chỉ có thể là Pháp Thần. Đối với Pháp Thần, ma pháp đã trở thành một bản năng giống như hành động hít thở vậy. Họ thậm chí còn khai triển được cả ma pháp trung cấp và hạ cấp chỉ trong chớp mắt. . “Tzadkiel.” . Con rối máy nghe được mệnh lệnh thì lập tức ngừng giết chóc cổ thụ chiến tranh, ngẩng đầu nhắm ngay vùng trời Tinh Linh. Tên Tinh Linh đó dường như không để ý đến việc mình bị một con rối nhìn chòng chọc mà vẫn điều khiển nguyên tố nước dập tắt đám cháy. Con rối nhảy bổng lên đánh về phía Tinh Linh, mọi việc diễn ra như trong một thước phim chiếu chậm. Bàn tay con rối chỉ còn một chút nữa là chạm được vào Tinh Linh, nhưng ngay sau đó nó lại bị một tia sáng bắn thủng. . Tu quay đầu lại, trên một ngọn cây cao sau lưng hắn thoắt hiện hình dáng của một Tinh Linh. Tên Tinh Linh đó lại giương cung nhắm ngay Tzadkiel đang ngọ nguậy đứng lên, buông tay. “Đừng phá đám.” . Tu nhìn Tzadkiel bị bắn thủng, vỏ ngoài trắng bạc đẹp đẽ của nó xuất hiện hai cái lỗ vô cùng chói mắt, những đường cong duyên dáng đã bị phá hỏng. Chỉ kẻ có cùng cấp Võ Thần mới có thể gây ra thương tổn cho rối máy sáu sao, lực công kích dưới cấp Võ Thần không thể đánh bại được Võ Thần. Hiển nhiên, Tinh Linh trên ngọn cây đó là một Võ Thần. . Bị một Pháp Thần và Võ Thần nhìn chòng chọc, biểu cảm của Tu rất quái dị, hắn ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười đầy bí ẩn. . “Cuối cùng cũng có người đến chơi với ta.” Giọt nước mưa nhỏ xuống mái tóc Tu làm cho sắc nâu ấy chuyển sang màu nâu đen. Hắn vươn bàn tay nhỏ rồi uốn cong. . “Tinh Linh bên xanh 1, 2, có hai người; rối máy bên đỏ 1, 2, 3, 4…” . Đôi tay đang cầm cung của Tinh Linh đứng trên ngọn cây bắt đầu run rẩy, từ khi tiến giai thành Võ Thần, y chưa bao giờ cảm nhận được cơn tuyệt vọng và sợ hãi cùng cực này. Đồng thời với lời nói của Chu Nho, thân ảnh những con rối máy lần lượt hiện lên, mỗi một cử động của chúng toát ra một thứ áp lực dữ dội, trên ngực chúng đều có sáu ngôi sao, tất cả đều là… Võ Thần. . “… 9, 10, có mười người.” Tu buông tay xuống, âm thanh mềm mại tuyên bố: “Chúng ta có thể bắt đầu cuộc chơi.” . … . Tu chộp không khí phía trước, như đang đâm phá một cái bọt khí, khu rừng chợt hóa thành hư ảo, một thế giới mơ mộng hiện ra trước mắt hắn. Tu lại triệu hồi huyết khế thú, hình nhân đỏ bắt đầu chạy về phía ao nước xa xa. Tzadkiel đặt Tu lên vai, cùng với một số rối máy khác đi theo sau huyết khế thú. Sau lưng họ là một vùng đất bị cháy đen hòa lẫn với máu tươi, sắc màu đáng sợ đó trông như có người nghiền nát thịt rồi vùi vào trong bùn đất. . Dọc đường hoàn toàn không thấy bất cứ sinh vật sống nào, chắc là các Tinh Linh đều đang ẩn trốn. Hiện giờ Tu không rảnh quan tâm tới họ, trong đầu óc hắn tràn đầy ý nghĩ phải tìm ra người đó cho bằng được. Huyết khế thú chạy băng băng trên thảm cỏ xanh, lướt qua hồ nước, cuối cùng bò lên cái ao nằm chính giữa đại thụ. Tzadkiel bám sát nó lên tán cây, cuối cùng nhảy vào một nơi có cành lá thưa thớt. . “Rầm!” . Con rối đáp xuống thảm hoa tươi một cách nặng nề, làm chúng bay lên rồi hạ xuống trông như một cơn mưa hoa. Tu đứng lên, hắn nhìn thẳng vào tế đàn. . Bên trên giàn tế chính là người đó. . Đỗ Trạch bị Arnatt tóm lấy, cậu vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều. Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Trạch, đôi mắt Tu đỏ lên. . “Ầm!” . Vị nữ hoàng và chúng Tinh Linh vô thức thụt lui vài bước, cho dù những cú tấn công của rối máy đã bị lớp màng ánh sáng chặn lại, nhưng thứ áp lực đáng sợ như muốn nghiền nát họ thành thịt vụn đó vẫn xuyên thấu vào. . “Ầm! Ầm! Ầm!” . Càng ngày càng có nhiều rối máy gia nhập vào cuộc tấn công màng ánh sáng, các Tinh Linh hoảng sợ nhìn con rối đang bu vào lớp màng, cặp mắt đỏ rực của nó lạnh lùng nhìn họ, như thể sẽ làm họ biến mất khỏi thế giới này bất kỳ lúc nào. . May thay, lớp màng ánh sáng bao phủ giàn tế tuy lung lay sắp vỡ, nhưng nó vẫn đứng vững trước sự công kích của những con rối máy. Nữ hoàng Tinh Linh duy trì vẻ bình tĩnh, nàng bước lên, nói với Tu đang ngồi trên vai Tzadkiel: “Ngươi không phá được nó đâu, đây là lá chắn của nữ thần sinh mệnh.” . Rốt cuộc, Tu cũng dời ánh mắt từ Đỗ Trạch qua người khác, nữ hoàng Tinh Linh thấy màu sắc xinh đẹp trong đôi mắt kia, chẳng hiểu tại sao lại khó thở vô cùng, ngay cả nói cũng trở nên khó khăn. . “Chúng ta… có lẽ đã hiểu lầm gì đó.” . “Trả y lại cho ta.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tu cất lên, khiến người ta không rét mà run: “Đây không phải là người mà các ngươi có thể chạm vào.” . “Học trò của ta cũng không phải là người mà ngươi có thể giết!” Arnatt đột nhiên xen vào, từ lúc nhìn thấy Tu, tin tức từ khế ước đã nói cho ả rằng, Chu Nho đây chính là kẻ đã giết chết đứa học trò yêu quý của mình. Arnatt căm thù nhìn chằm chằm vào Tu, đầu ngón tay lướt qua cằm Đỗ Trạch, móng tay đỏ rực cào xước lớp da để lộ một tầng thịt. “Mau bảo đám máy đó dừng lại! Nếu không ta sẽ đâm xuyên qua cổ hắn!” . Tu trầm mặc một hồi, hắn vỗ tay, toàn bộ rối máy lui ra khỏi lớp màng. Arnatt cười rộ với nữ hoàng Tinh Linh: “Tại sao các ngươi lại sợ hắn? Người này đang ở trong tay chúng ta, hắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ!” . “Arnatt,” Nữ hoàng Tinh Linh lạnh lùng nói rằng: “Nếu có thể, ta hy vọng mình chưa từng gặp ngươi.” . “Hở? Ngươi có chắc không, nữ vương điện hạ thân mến của ta.” Arnatt cười điệu: “Nếu không có ta, cây sinh mệnh của các ngươi đã hết thuốc chữa từ nào giờ rồi.” . Mười con rối sáu sao đã rời đi bốn, số còn lại chặn ngay cửa. Tu đứng trên vai Tzadkiel, hỏi: “Vừa rồi có tính là uy hiếp không?” . Arnatt hừ lạnh một tiếng, nữ hoàng Tinh Linh không nói gì, nàng nhìn những con rối đứng chắn trước cửa vào, một cơn bất an xuất hiện. . “Ta đây cũng muốn nói một câu.” Tu nhìn vị nữ hoàng đứng đầu chúng Tinh Linh: “Nếu các ngươi không trả y lại cho ta, cây sinh mệnh của các ngươi sẽ biến mất ngay lập tức.” . Rầm —— . Dưới gốc cây sinh mệnh truyền tới những cơn chấn động kịch liệt, như có người đang nhổ bật gốc nó. Tiếng động đó thật sự quá lớn, thế nên khi truyền lên trên vẫn không hề giảm bớt. Trước ánh mắt hoảng sợ của chúng Tinh Linh, Tu mỉm cười. . “Y mà chết, ta sẽ cho cây sinh mệnh chôn cùng.” . Trước câu nói đó của Tu, Arnatt đã phát giác sự bất thường, nhưng ả vẫn để cho Tinh Linh khác giật đi Đỗ Trạch từ tay mình, bản thân thì bị hai Võ Thần của Tinh Linh tộc chặn lại. Biểu cảm của nữ hoàng Tinh Linh xuất hiện một vết nứt, nàng hoảng sợ hét lớn với ác ma: “Mau dừng tay! Chúng ta sẽ trả lại một người trọn vẹn cho ngươi!” . Tu nhìn trò khôi hài này, vỗ vỗ Tzadkiel, ánh sáng nơi mắt con rối lóe lên như đang truyền đi một thông tin, cơn chấn động bên dưới ngưng lại. Nữ hoàng Tinh Linh gần như ngã phịch xuống đất, nàng gắng sức bảo Simon mang Đỗ Trạch đang hôn mê đến. Arnatt ngẩng đầu nhìn mọi chuyện, ả nở một nụ cười bén nhọn: “Ngươi nghĩ chỉ cần trả lại người là hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi hả! Đồ ngu! Hắn là tên ma quỷ tà ác còn hơn cả ta nữa!” . Tuy không đáp lại lời Arnatt, nhưng vị nữ hoàng cũng đã bị ảnh hưởng, nàng nhìn Tu chòng chọc. “Ngươi phải thề với thần, nếu không bọn ta sẽ không tin ngươi.” . Tu không chút lưỡng lự. “Nếu các ngươi trả y lại cho ta, ta sẽ không làm bất cứ việc gì với cây sinh mệnh.” Tu nghiêng đầu suy nghĩ, một nụ cười bí ẩn nở trên môi. “Thề với thần Quang Minh.” . Nữ hoàng Tinh Linh nhìn tia sáng rọi xuống người Tu, nó đại biểu cho việc thần Quang Minh đã chứng thực lời thề này, nếu làm trái dù chỉ một chút thì hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt từ thần. Nàng thở phào một hơi rồi bước tới giàn tế, dùng miếng lá lấy một giọt nước màu vàng kim từ ao ra. Nữ hoàng Tinh Linh thận trọng nhỏ chất lỏng vào miệng Đỗ Trạch. Gần như chỉ trong một giây, sắc mặt Đỗ Trạch lập tức hồng hào hơn, người cũng tỉnh táo trở lại. . Đỗ Trạch mơ màng nhìn quanh, trước mắt cậu là một mảnh mờ mịt, nhìn mà choáng váng đầu óc, cảm giác như mới lần đầu đeo kính vào. Đỗ Trạch không thể không gỡ kính xuống để xem vấn đề có phải là vậy không. Nhưng ngay khi tháo xuống, cậu cứng người, tầm nhìn chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ. Tu ở phía đối diện đang nhìn cậu chằm chằm, thậm chí cậu còn thấy được cả ảnh ngược của mình trong mắt hắn. Nhỏ nhỏ, nhưng lấp đầy cả đôi mắt, không còn chỗ cho người khác chen vào. . Câu hỏi Đỗ Trạch nghĩ đến đầu tiên không phải tại sao cặp mắt cận cao độ của mình lại tốt lên đột ngột, mà là tình huống gì đây. Lúc này, cậu chợt nghe Tu nói: “Lại đây.” . Cậu theo phản xạ đứng dậy bước về phía Tu, không một Tinh Linh nào dám ngăn cản cậu. Lớp màng cách trở bị phá hủy, Đỗ Trạch bò lên trên cánh tay duỗi qua của Tzadkiel, con rối nhấc Đỗ Trạch lên ngang mặt. Tên ngốc nào đó vừa thấy mái tóc nâu quen thuộc cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn của Tu đã căng thẳng đến độ không biết nói gì cho phải. . Đây là Tu, là một người bằng xương bằng thịt. . Lúc này, Đỗ Trạch thấy Tu vươn tay quàng lấy cổ mình. . “Cuối cùng ngươi sẽ vẫn quay về bên ta.” . Trong nháy mắt đó, lòng Đỗ Trạch tràn đầy xúc động. Thật ra lúc bị mang đi cậu không hoảng sợ đến vậy đâu, chỉ là do trong tiềm thức cậu đã chắc chắn rằng Tu sẽ tìm được mình. Tên ngốc ngơ ngác nghĩ, trước kia cậu đã quên đi cảm giác được có bạn bè, vậy mà người đang ôm cậu lúc này đây đã dùng hành động để cho cậu biết cái gì gọi là tình bạn đích thực. . Đỗ Trạch vừa định vươn tay ôm đáp lại thì chợt nghe Tu ghé vào tai mình: “Ta sẽ hủy diệt tất cả những thứ chia lìa chúng ta.” . Ầm… Két két… Rộp… . Đó là một thứ tiếng na ná như đang nghiền nát xương thịt thành mảnh vụn, như âm thanh đạp chết con gián, sau đó cứ chuyển động lòng bàn chân nghiến chặt thi thể. . Đỗ Trạch đã vô số lần nghĩ qua, nếu lúc ấy cậu không quay đầu lại, có phải đã không thấy được cảnh máu tươi chảy ra từ lòng bàn chân con rối đó? Có phải đã không khắc sâu nó vào trí nhớ? Mọi thứ đã khác rồi, bất luận là Tu, hay là cách thức hắn đối xử với thế giới này. . Nữ hoàng Tinh Linh trừng to mắt nhìn con rối giáng xuống từ trên trời, nếu không nhờ tốc độ nhanh nhẹn của hai Võ Thần, người bị nghiền nát không chỉ là Arnatt đâu. Con rối máy nhấc chân, máu loãng lan tràn, Arnatt như một miếng giẻ rách nằm trên vũng máu. Thế nhưng, dù cho đầu ả có bị dập nát, xương cốt toàn thân biến thành bụi, ả vẫn còn sống. Muốn giết một con quỷ hút máu, ngoại trừ dùng ngân khí, cũng chỉ có thể cắt phăng đầu nó. Vì thế, con rối nhặt Arnatt lên, thân thể mềm nhũn của pháp sư tử linh rũ xuống. Ả phát ra tiếng ô ô kỳ quái, không biết là đang cười nhạo chính mình, hay là đang cười nhạo nữ hoàng Tinh Linh sắp nối gót ả. Dưới ánh mắt của mọi người, con rối rê tay lên đầu Arnatt — đầu ả chỉ to bằng ngón tay của nó — sau đó, nó giật nhẹ một cái. . Rắc rắc… . Những giọt máu rơi xuống như mưa, nữ hoàng Tinh Linh thấy con rối máy đang quay đầu nhìn về phía mình, nàng phát ra tiếng thét phẫn nộ chói tai xen lẫn sự sợ hãi: “Ngươi đã làm trái lời thề, ngươi sẽ bị thần Quang Minh trừng trị!” . “Ta chỉ nói là sẽ không ra tay với cây sinh mệnh.” Tu luồn tay vào tóc Đỗ Trạch, ve vuốt trấn an. “Chứ không nói rằng sẽ tha cho Tinh Linh tộc.” . Nữ hoàng Tinh Linh không thể tin được nhìn Chu Nho đang mỉm cười trêu cợt, thanh âm ngọt ngào lại lan tỏa sự coi rẻ và căm hận cùng cực. . “A… Thần Quang Minh là cái gì.” . Nữ hoàng Tinh Linh rốt cuộc cũng hiểu, tiếng cười ô ô cuối cùng của Arnatt có nghĩa là gì — đó là đang cười nhạo nàng sắp nối gót con đường của Tinh Linh tộc, ngu xuẩn tin vào một kẻ ma quỷ. Nàng ngơ ngác đứng trên giàn tế, không hề để ý đến một nắm tay đang vung đến. . “Điện hạ!” . Máu nóng bắn lên mặt vị nữ hoàng khiến nàng bừng tỉnh, người cấm vệ trung thành nói với nàng: “Điện hạ, xin người hãy mau bỏ trốn.” . Nữ hoàng Tinh Linh nhìn Simon đã bị chặt phăng nửa cánh tay, một câu cũng không nói thành lời. Lúc này, lớp màng bảo vệ đã không thể khai triển được nữa, các trưởng lão Tinh Linh đừng nói là cứu lấy Tinh Linh tộc, ngay cả tính mạng của họ cũng khó mà bảo toàn. . Cảnh tượng hỗn loạn máu me khiến Đỗ Trạch phục hồi tinh thần, cậu nén cảm giác muốn nôn mửa, cố gắng thay đổi chủ ý của Tu. . “Không đến mức phải giết họ.” . Nên biết rằng, dấy bẩn Tinh Linh tộc và giết chết Tinh Linh tộc là hai việc hoàn toàn khác nhau, người này càng lúc càng cực đoan! . Tu buông lỏng Đỗ Trạch, dưới cái nhìn của Đỗ Trạch, hắn cười. . “Làm ta không vui, phải chết.” . Hai con rối xé đôi một Tinh Linh, máu thịt hòa với nội tạng rơi xuống. . “Cản trở ta, phải chết.” . Một con rối bóp chặt hai tay, trực tiếp nghiền nát một Tinh Linh thành thịt vụn. . “Không có giá trị, phải chết.” . Đỗ Trạch không thể tin vào mắt mình, Tu cong môi nói ra câu cuối cùng. . Vì sao Tu còn có thể cười? . Không đúng, không đúng, có cái gì đó không đúng! Tu không phải người như vậy, đây giống như, giống như là…… . Đỗ Trạch suy nghĩ mông lung, ánh mắt liếc qua lại rồi đáp xuống người John. Lão John cũng nhận ra cái nhìn của Đỗ Trạch, nó ngẩng lên cười và lắc đầu một cách bất đắc dĩ với Đỗ Trạch, làm khẩu hình miệng nói rằng: . Tiểu chủ nhân đang mất đi lý trí. . Đỗ Trạch nhìn chăm chú cặp mắt xinh đẹp của Tu, trong đó không còn chút lý trí nào. . “!” . Đang không đề phòng, Tu bị Đỗ Trạch ôm mạnh lấy. Thanh niên tóc đen kéo theo Chu Nho nhảy khỏi người con rối, dùng tất cả sức lực lao tới ao nước nhỏ trong dàn tế. . “Rầm ——” . Chất lỏng vàng kim dâng lên lại hạ xuống, rồi dập dờn cho đến khi ngừng hẳn. . Con rối vung tay ném Simon lên thạch bích, nó nhìn nữ hoàng Tinh Linh đang ngây ngốc ngồi bệt dưới đất, nắm tay giơ lên cao. Một thân ảnh tinh tế run rẩy che chắn trước người nữ hoàng Tinh Linh, đó là Ariel. Con rối không chút chần chờ, nắm tay nện xuống. .
Ariel nhắm chặt hai mắt, cú đấm đã tới trước trán nàng lại lập tức ngừng hẳn. Ariel thận trọng hé mắt, nắm tay khổng lồ đang ở ngay trước mặt, nhưng con rối lại nghiêng đầu nhìn về một hướng. Không chỉ mình nó, tất cả rối máy như bị ấn nút tạm ngừng đồng loạt nhìn về phía trung tâm dàn tế. . Ariel kinh ngạc che miệng. Nước của cây sinh mệnh trong chiếc ao đã biến mất hoàn toàn, mà kẻ đang ngồi trong ao, là Đỗ Trạch mà nàng quen biết cùng với một Tinh Linh xa lạ. Tinh Linh nọ có một mái tóc trắng rất dài xõa tung, đôi mắt xanh biếc như lộc non mới nhú ngày xuân, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông. Dù Tinh Linh tộc xưa nay luôn rất đẹp, nhưng có thể đẹp đến nhường này thì thật sự chưa bao giờ có. . Tinh Linh tóc trắng dùng khuỷu tay chống thân thể dậy, lẳng lặng nhìn thanh niên tóc đen bên trên. . Đỗ Trạch ngồi trên người Tu, tay cậu thoáng buông ra mảnh áo đã bị rách của Tu, nhẹ nhàng hỏi: . “Đã tỉnh chưa?” . Tu giơ tay phải, mảnh vải trượt xuống lộ ra làn da trắng nõn. Hắn kéo Đỗ Trạch vào lòng mình, đôi lông mi dài rũ xuống. . “Rồi.” . ****** . ****** . Ta sẽ ban ánh nắng, để nó dệt nên mái tóc ngươi. . Ta sẽ ban ánh trăng, để nó kết thành làn da ngươi. . Ta sẽ ban hoa tươi, để nó vẽ lên sự xinh đẹp của ngươi. . Ta sẽ ban cây cối, để nó tạo ra mái nhà cho ngươi. . Ta sẽ ban hạc cầm, để nó biến thành giọng hát của ngươi. . Ta sẽ ban cung tên, để nó hóa thành sức mạnh của ngươi. . Ta sẽ ban Tinh Linh (Elf),để nó trở thành cái tên của ngươi. . —— Trích《Hỗn huyết: Bài ca Tinh Linh》
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]