Độc giả: meo meo ~
.
Đối với một trạch nam điếu ti hay ảo tưởng cứu thế giới mà nói, xuyên không = cơ hội = ảo tưởng được thực hiện = một đống bạch phú mỹ ngồi chờ lâm hạnh = một đống cao phú suất ngồi chờ người ta tới đè (ơ, có thứ kỳ quái lẫn vào này).
.
Nhưng đối với Đỗ Trạch, xuyên không chính là một bi kịch. Sau khi nhìn thấy hai mặt trăng, Đỗ Trạch đã không hy vọng nơi này là trái đất. Nếu như xuyên không đến thế giới song song cận đại, hiện đại thì được rồi. Thân là tín đồ của công nghệ thì tốt xấu gì cậu cũng có đường phát huy, cho dù là thế giới tương lai, khoa học viễn tưởng cũng được. Nhưng nếu xuyên về cổ đại, cậu chỉ có thể dựa vào lịch sử tiến hóa mà sống. Chưa nói đến Đỗ Trạch có sở trường là máy tính mà cổ đại thì làm quái gì có máy tính. Nếu muốn chế tạo được máy tính mà chỉ có một người thì đúng là bi kịch: trên người cậu chỉ có cái kính cận quăng một phát là toi đời. Mặt khác, Đỗ Trạch yên lặng sờ lỗ tai, còn có một cái tai nghe, kiểu dáng bắt mắt màu sắc sinh động, nhưng dù có khoe khoang hay quảng bá thế nào đi nữa (?) cũng chẳng thể che đậy được việc nó là một cái máy trợ thính.
.
Ai tới nói cho cậu biết, nếu không có điện thì một tên lãng tai, cận thị, lùn và nghèo xác xơ như cậu làm sao mà sống sót trong cái thế giới cổ đại này được chứ…?
.
——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-hoa-chu-giac-tuyet-buc-thi-chan-ai/1343591/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.