Trải qua chuyện kinh dị nửa đêm hôm qua, Quý Thần Quang lần đầu tiên hối hận, chính mình không có chuyện gì đi mua tủ thấp như vậy làm cái gì, làm cho cả đêm người ngã ngựa đổ…… Cố tình thằng nhãi kia còn cười đến muốn ăn đòn như vậy.
“Buồn ngủ chết mất……” Vùi ở trong ***g ngực Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang ngáp một cái lau khóe mắt ẩm ướt.
“Ngủ một lát đi, anh lập tức ra ngoài ngoài tìm một bảo mẫu cường hãn đến.” Quý Tiêu Dương đau lòng hôn một cái lên mắt Quý Thần Quang. Ánh mắt hung ác trừng, hung thủ đêm hôm qua, Tiểu Hạo Thiên lúc này đang ở trong nôi, ngủ đến phi thường sung sướng, tiểu bàn miệng đô a đô, thỉnh thoảng phun hai cái bong bóng nhỏ, tay cùng chân như ngó sen, thỉnh thoảng loạn vẫy vẫy.
Quý Tiêu Dương thật sự rất muốn đem thằng nhóc này làm tỉnh lại, cũng làm cho nó nếm thử tư vị rất buồn ngủ lại không thể ngủ. Thế nhưng, ngẫm lại cảnh tượng vừa nãy, hắn sững sờ rùng mình một cái. Quả thực là ác mộng……
“Mau đi đi, mau đi đi.” Quý Thần Quang cố nén cơn buồn ngủ, đối Quý Tiêu Dương đề ý, nâng hai tay mười vạn phần đồng ý. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hạo Thiên thì cực kỳ yêu thích, đã nhấn chìm tại trong sự tích ‘huy hoàng’ một ngày một đêm qua.
“Ừm. Em nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh trở lại nấu cơm cho em. Trong phòng bếp còn có một chút điểm tâm ngọt cùng bánh ngọt, đói bụng thì ăn.” Quý Tiêu Dương âm thanh ôn nhu phân phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308493/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.