Tạ Hoài nghe lời nói vô cùng kiên định của Khúc An, toàn bộ tâm tư lập tức dại ra. Qua vài giây sau, mới lấy lại tinh thần, lập tức tránh khỏi tay Khúc An, ánh mắt híp lại mang theo một tia u quang, lẳng lặng nhìn Khúc An gần trong gang tấc, qua một hồi lâu, mới cười ha ha “Lần đầu tiên có người dám nói với ta như vậy. Đáng tiếc, ta bây giờ đối với ngươi không có hứng thú.” Nói rồi, Tạ Hoài đẩy Khúc An ra, sải bước hướng về cửa phòng đi đến. Y thế nào cũng sẽ không thừa nhận, chính mình này là đang trốn tránh. Y nói không rõ được cảm giác trong nội tâm mình, chỉ cảm thấy khi nhìn Khúc An, trái tim của y, rất loạn rất loạn……
‘Ầm’ một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hung hăng đóng lại, Khúc An đứng ở phía sau Tạ Hoài, ánh mắt như trước lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Môi mỏng hé mở, từng chữ từng chữ, chữ chữ rõ ràng mềm nhẹ “Ta nói rồi, ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu hết!”
“Ngươi……” Tạ Hoài xoay người nhìn Khúc An, tay đặt ở hai bên, không tự chủ nắm chặt nắm đấm. Sắc mặt nhất thời cực kỳ âm trầm.
“Tạ Hoài, ban đầu là ngươi chữ chữ cam đoan. Ta mới từ bỏ gia đình cùng sự nghiệp của ta, cùng ngươi đi vào con đường không thể quay đầu lại này.” Khúc An cũng không sợ gương mặt âm trầm của Tạ Hoài, ánh mắt lẳng lặng nhìn y, vẫn như trước dùng ngữ khí không nhanh không chậm, chậm rãi nói.
“Ta xem ngươi bệnh cũng không nhẹ.” Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308490/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.