Chương trước
Chương sau
Mang theo nghi vấn đầy bụng, Nam Cung Cửu đánh răng rửa mặt xong, liền ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn. Trên bàn ăn hình chữ nhật đã bày đầy những món ăn sáng nóng hổi đang bốc hơi. Chân vừa mới bước vào phòng ăn, một trận mùi thơm nồng đậm nức mũi truyền đến, làm cho Nam Cung Cửu nguyên bản còn không thấy đói, bụng liền sôi ùng ục. Sờ sờ cái bụng đang làm ầm của mình một chút, Nam Cung Cửu vẫn như trước bước không nhanh không chậm đi về phía bàn ăn. Kéo ghế tựa ra một chút, người ngồi xuống trên ghế, lúc này mới cầm lấy cái muôi múc một chén cháo. Chầm chậm ưu nhã ăn. Không có Tạ Hoài ở đây, Nam Cung Cửu cảm giác bữa sáng này vô cùng mỹ vị.
Ăn bữa sáng xong, Nam Cung Cửu đi đến phòng khách, mở TV, cầm điều khiển từ xa ngồi xuống ghế sô pha. Lúc này Nam Cung Cửu mới phát hiện, trên mặt bàn nguyên bản còn trống rỗng, bày đầy các loại hoa quả cùng các loại đồ ăn vặt, ở bên trái bàn còn đặt một chén trà đã nguội. Vừa vặn miệng Nam Cung Cửu hơi khô, cầm lên uống một hớp, mùi vị rất tốt. So với hôm qua tựa hồ còn thơm hơn nhiều. Uống một hớp trà, Nam Cung Cửu thoải mái nằm ở trên ghế sô pha, đôi mắt mạn bất kinh tâm nhìn Tivi LCD cách đó không xa. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ, hành động kỳ quái của Tạ Hoài sáng sớm hôm nay…..
Giữa lúc Nam Cung Cửu đang suy nghĩ, nghe được tiếng gõ cửa có chút nặng nề tiếng vang cũng không lớn, cho nên, gõ thật lâu, Nam Cung Cửu mới phản ứng lại. Có người đang gõ cửa, người hơi chần chờ một chút, liền đứng lên đi đến cửa phòng, mở cửa ra, một người hầu cười đối với hắn khe khẽ gật đầu. Sau đó, đi vào phòng ăn, nghiêm túc thu thập bữa sáng. Nam Cung Cửu liếc mắt một cái nhìn ngoài cửa, đáy mắt hơi trầm xuống. Quả nhiên…… Chỉ liếc mắt nhìn, Nam Cung Cửu liền quay người một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, thoải mái nằm, ánh mắt nhìn TV.
Trong lòng lại trăm chuyển ngàn hồi. Hai người ngoài cửa hắn nhận ra, là hai trong số những vệ sĩ riêng của Tạ Hoài. Tạ Hoài đi Tây Ban Nha tại sao không có đem toàn bộ vệ sĩ theo? Cần phải ở trên người hắn đánh đổi lớn như vậy sao? Trong lòng Nam Cung Cửu có chút nén giận, quả nhiên là hồ ly ngàn năm. Một chút xíu hi vọng nhỏ nhoi trong lòng hắn kia đều bị tiêu diệt……
“Tiên sinh, buổi trưa ngài muốn ăn cái gì?” Người hầu đã đem phòng ăn thu thập thỏa đáng đứng ở trước mặt Nam Cung Cửu, cười khẽ hỏi.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, hơi sửng sốt một chút. “Tùy tiện.” Hắn xem như là biết được, tên điên này chuẩn bị đem hắn nhốt ở chỗ này. Ngay cả cửa cũng không để cho hắn ra!
“Tiên sinh, còn có phân phó gì khác không?” Nghe thấy Nam Cung Cửu trả lời, người hầu cười liền hỏi một câu.
Nam Cung Cửu vừa định nói không có, khóe mắt lại nhìn thấy chén trà trống rỗng trên bàn. Lời nói bật thốt lên “Pha cho ta chén trà.” Không biết đây là trà gì, mùi vị thật là thơm, hiện tại trong miệng của hắn vẫn còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng.
“Vâng, xin chờ một chút.” Người hầu cầm lấy chén trà của Nam Cung Cửu tiến vào gian phòng cách vách. Không tới nửa phút, hắn liền bưng một chén trà mùi thơm ngát nức mũi vẫn còn lượn lờ nhiệt khí đặt trước mặt Nam Cung Cửu. Đặt trà xuống xong, người hầu cười đối với Nam Cung Cửu khẽ gật đầu, sau đó, đẩy cửa ra khỏi gian phòng.
Nghe phía sau vang lên tiếng đóng cửa, Nam Cung Cửu nhìn chén trà nóng trước mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn bốn phía một vòng, đột nhiên, trong đầu của hắn xuất hiện một câu nói. Chính mình thật giống một tù nhân ở trong một nhà tù xa hoa. Không có tự do……
Xem chương trình TV tẻ nhạt hai tiếng, Nam Cung Cửu thật sự là làm ổ không nổi nữa. Đứng lên, ở trên đất làm động tác đứng lên ngồi xuống. Làm hai trăm cái xong, Nam Cung Cửu liền luyện một chút quyền cước, mãi đến tận khi thân thể chảy đầy mồ hôi, có chút thở hổn hển, Nam Cung Cửu mới dừng lại động tác. Người liền lẳng lặng đứng ở giữa phòng khách, hô hấp có chút thô suyễn, ***g ngực phập phồng lớn vô cùng. Cởi áo khoác ra, Nam Cung Cửu chỉ mặc một cái áo phông, lúc này, mồ hôi theo cánh tay mạnh mẽ đanh thép của hắn chầm chậm chảy xuống. Dáng dấp này của Nam Cung Cửu, phối hợp với bề ngoài mười phần mười tuấn dật của hắn, rất có mùi vị nam nhân. Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại mê hoặc dã tính cường hãn……
Tạ Hoài đem hình ảnh dừng lại, đáy mắt lộ ra thần sắc mê ly, đưa đầu đến sát màn hình, đưa tay ra, chậm rãi, từ từ, vuốt hai má cùng thân thể Nam Cung Cửu. Quá tuyệt vời, thân thể này quá hoàn mỹ rồi!
Nghỉ ngơi mấy phút sau, Nam Cung Cửu lúc này mới đi đến ghế sô pha, thả người hoàn toàn rơi lên ghế sô pha, đầu dựa vào gối, đôi mắt có chút thất thần nhìn giữa không trung. Đầu trống rỗng, hắn rõ ràng nghe được tiếng tim đập cường liệt của chính mình, thịch, thịch, thịch ở bên tai lặp đi lặp lại vang lên. Thật giống như, lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Kỳ, nhịp tim của chính mình so với bây giờ càng thêm kịch liệt, thật giống như một giây kia trái tim của chính mình dường như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Nam Cung Cửu cho tới bây giờ, thời gian đã trôi qua mười mấy năm, hắn vẫm như trước nhớ rõ tình cảnh lúc ấy.
“Cốc, cốc,……”
Nghe được tiếng gõ cửa trầm trầm, Nam Cung Cửu mới từ trong cảm giác trống rỗng dại ra này hoàn hồn, hắn đứng lên, đem cửa phòng mở ra. Nhìn thấy khay đồ trong tay người hầu bưng tản ra mỹ vị thức ăn, cười khẽ gật gật đầu, sau đó, hướng về phòng ăn đi đến. Lúc này, Nam Cung Cửu mới phản ứng lại đây. Thời gian bất tri bất giác đã đến 12 giờ. Ở trong lòng hơi buồn bực một chút, Nam Cung Cửu liền tiến vào phòng tắm, tắm qua bằng nước lạnh một cái, dùng khăn lông lau khô. Đi tới cạnh ghế sô pha lấy lên áo khoác của mình mặc vào, hướng về phòng ăn đi đến. Chờ lúc hắn đi vào, người hầu đã lui xuống. Nam Cung Cửu hơi dời ghế tựa ngồi xuống, cầm lấy đũa bưng bát lên, động tác tao nhã chậm rãi ăn bữa trưa.
Nửa giờ sau, Nam Cung Cửu dùng hết món ăn, liền đứng lên, hướng về phòng khách đi đến, cầm lấy cốc uống trà rót một chén trà xanh, nhàm chán ngồi ở trên ghế sô pha, nhàm chán xem ti vi. Trong thời gian nhàm chán này, Nam Cung Cửu bất tri bất giác ngủ mất, ngủ một giấc tỉnh, nhìn đồng hồ, đã đến bốn giờ chiều. Nam Cung Cửu đứng lên, hơi hoạt động thân thể một chút, sau đó, lại bắt đầu một vòng luyện tập quyền cước mới. Sau một tiếng, Nam Cung Cửu dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, đem cửa phòng mở ra. Người hầu bưng thức ăn thơm ngát đối với hắn cười khẽ gật gật đầu, sau đó hướng về phòng ăn đi đến.
Một cái buổi chiều lại bị hắn lãng phí…… Nam Cung Cửu cầm khăn mặt tiến vào buồng tắm, khóe mắt chợt lóe một tia cười châm chọc. Rửa mặt bằng nước lạnh, cầm lấy áo khoác, ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi mười mấy phút, Nam Cung Cửu mới đứng lên hướng về phòng ăn đi đến. Mới vừa ăn xong bữa tối, bên trong phòng liền vang lên tiếng gõ cửa trầm trầm, Nam Cung Cửu đứng lên, đem cửa phòng mở ra. Lúc này đi vào là hai người hầu, một người trong tay nâng một ít quần áo hưu nhàn thoải mái, một người hướng về phòng ăn đi đến, thu dọn bàn aen.
Lúc này, Nam Cung Cửu mới chú ý tới, hai người đứng ở ngoài cửa đã thay. Hai người này hắn hoàn toàn xa lạ. Bất quá, hắn vẫn như trước cảm giác được một loại khí áp rất cường đại. Hai người kia cùng những vệ sĩ kia của Tạ Hoài sợ là không phân cao thấp, không biết hơn nửa đêm có thể hay không cũng có người canh…… Nam Cung Cửu quay người hướng về ghế sô pha đi đến, ở trong lòng âm thầm nghĩ. Buổi tối thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì đã ngủ trưa hai giờ, cho nên, đến nửa đêm 12 giờ, Nam Cung Cửu vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Nam Cung Cửu bhàm chán liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng hơi chần chờ một chút, sau đó, bước không nhanh không chậm, hướng về cửa phòng đi đến, đem cửa phòng mở ra. Trong nháy mắt đó, trong lòng Nam Cung Cửu là xác thực dâng lên một luồng hi vọng. Nhưng là, trong chớp mắt cửa phòng mở ra, Nam Cung Cửu cảm thấy hai đạo ánh mắt lạnh lùng hướng về hắn quét tới. “Chủ nhân có lệnh, không cho phép ra ngoài!” Âm thanh kiên cường lạnh lẽo cứng rắn. Nam Cung Cửu đóng cửa lại, một lần nữa làm ổ trên ghế sô pha. Trong lòng thăng lên một luồng cảm giác mất mát……
“Hắn còn đang hy vọng xa vời đào tẩu.” Ánh mắt Tạ Hoài từ trên màn hình dời đi, bưng lên một ly rượu đỏ, đối nam nhân bên cạnh nói.
“Hắn là nam nhân!” Nam nhân bên cạnh liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu trên màn hình, trầm mặc mấy phút, nhàn nhạt lên tiếng. Là nam nhân, ai cũng không muốn bị áp!
Nghe lời này, Tạ Hoài nở nụ cười, hắn hơi lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, đôi mắt đột nhiên bắn ra một loại tàn nhẫn của sói.
“Ngươi không cảm thấy, ngươi bức quá chặc?” Nam nhân bên cạnh nhìn Tạ Hoài mạn bất kinh tâm nói một câu.
Tạ Hoài đem rượu đỏ trong ly uống cạn, đem cái chén không đặt sang một bên, ánh mắt một lần nữa đặt lên trên màn hình. Cách nửa ngày mới trả lời một câu “Ta chờ lâu lắm rồi.”
Nam Cung Cửu ở trên ghế sô pha nằm một hồi, mới đứng lên cầm áo khoác của mình tiến vào phòng ngủ, đặt ở đầu giường là quần áo lúc chạng vạng người hầu mang vào. Nam Cung Cửu tiện tay cầm một bộ, liền tiến vào buồng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, Nam Cung Cửu dùng khăn mặt lau tóc, đứng ở bên cửa sổ, nhìn đường phố đèn đuốc huy hoàng. Trong lòng có chút dị dạng. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm…… Ngày hôm nay ban ngày hắn tình cờ xuất hiện cái cảm giác này, nhưng là, vừa rồi lúc hắn tắm rửa, cái cảm giác này càng phát ra cường liệt.
Là ảo giác của hắn sao?…… Đứng ở bên cửa sổ để gió đêm thổi mái tóc ẩm ướt của hắn, trong lòng Nam Cung Cửu âm thầm nghĩ. Hắn đứng trước cửa sổ lâu như vậy, cái cảm giác này lại biến mất. Suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra nguyên nhân là gì, Nam Cung Cửu đóng lại cửa sổ, chui vào trong chăn. Hiện tại thời gian là một giờ sáng. Chẳng trách có chút buồn ngủ. Nhắm mắt lại Nam Cung Cửu trầm trầm lâm vào mộng đẹp.
“Hắn nhận ra được.” Nam nhân đứng ở bên cạnh Tạ Hoài nói với Tạ Hoài một câu. Thanh âm có từng tia từng tia trêu chọc.
“Ta biết.” Ánh mắt Tạ Hoài nhìn thụy nhan của Nam Cung Cửu. Nhàn nhạt trả lời một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.