“Sáng sớm hôm nay muốn ăn cái gì?” Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Nam Cung Kỳ đưa tay ra nhẹ nhàng chọc một cái, trong đôi con ngươi tràn đầy ôn hòa hỏi.
“Cháo trứng muối thịt nạc.” Nam Cung Cửu đầu hơi nghiêng một chút, đôi môi hôn lên ngón tay Nam Cung Kỳ, đáy mắt lóe lên oánh oánh tia sáng.
“Đều ăn gần hai tháng rồi mà không ngấy sao?” Từ khi Nam Cung Cửu trở về đến bây giờ đã hai tháng. Từ sau lần phát sinh chuyện đó khi say rượu, Nam Cung Kỳ rốt cục không hề biệt nữu nữa, dứt bỏ tất cả mọi kiêng kỵ, nắm lấy tay Nam Cung Cửu.
“Không ngấy, ăn cả đời cũng sẽ không cảm thấy ngấy.” Nam Cung Cửu ở dưới chăn nắm chặt lấy tay Nam Cung Kỳ, hai cánh tay có khoảng cách rõ ràng, lại không trở ngại bọn họ mười ngón đan chặt chẽ.
Nghe lời tâm tình thản nhiên của Nam Cung Cửu, hai má Nam Cung Kỳ hiện lên hai vệt phấn hồng, có chút mất tự nhiên rũ mắt xuống “Tiểu Cửu ngốc, em cũng không phải chỉ có thể làm một loại cháo. Tất yếu phải làm khó chính mình như vậy sao?”
Đáy mắt Nam Cung Cửu xuất hiện ý cười nhàn nhạt. “Bởi vì, nó là món Kỳ thích ăn nhất.” Nói xong, Nam Cung Cửu chân dài duỗi một cái, đem Nam Cung Kỳ đặt ở dưới thân. Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Nam Cung Kỳ. Kỳ, em sẽ không biết, tôi có bao nhiêu yêu em, em mãi mãi cũng sẽ không hiểu loại tâm tình này, vì em, cái gì đều nguyện ý……
“Đừng làm rộn.” Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308473/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.