Ban đêm, Nam Cung Kỳ ngồi trước bàn học, đèn bàn không quá sáng, có chút hôn ám, có chút cũ kỹ, chiếu vào sườn mặt Nam Cung Kỳ, nhìn qua có chút cô đơn. Lông mi thật dài khẽ hạ xuống tạo nên một cái bóng mỏng manh, ánh mắt mang điểm mơ hồ dừng trên đèn bàn, ánh mắt có chút trống rỗng dại ra. Trên mặt bàn là hai bức ảnh, một cái là chụp Nam Cung Cửu lúc ba tuổi đứng bên bờ biển, một cái là Nam Cung Cửu chụp trộm anh lúc mười hai tuổi! Nhìn nhìn, Nam Cung Kỳ nhếch môi, nụ cười nhè nhẹ. Đứa nhỏ luôn thích lẳng lặng đi theo sau người trong trí nhớ kia, không biết hiện tại đã lớn thành thế nào rồi…… Năm năm qua đi…… Tầm mắt Nam Cung Kỳ từ bức ảnh chuyển qua đèn bàn cách đó không xa, đèn bàn này là lúc trước đi mua cùng Tiểu Cửu. Khi dọn ra ngoài ở, không biết vì sao mà lại mang theo bên mình. Nên đổi rồi…… Nam Cung Kỳ ở trong lòng nhẹ nhàng tự nói với mình một câu! Đúng vậy, nên quên thôi…… Vươn tay lấy quyển nhật kí ở trong ngăn bàn ra, tháng 2 năm 2001, một học kỳ mới vừa bắt đầu! Anh mười bảy tuổi, thời điểm Tiểu Cửu đi, anh mười hai tuổi, đảo mắt đã qua năm năm. Thời gian luôn qua đặc biệt nhanh như vậy, chỉ cần nháy mắt một cái thời gian liền ào ào trôi qua, trong trí nhớ trừ ngươi ra vẫn là ngươi! Hiện tại Tiểu Cửu đã mười tuổi rồi! Không biết sẽ thay đổi bao nhiêu…… Nếu có một ngày gặp, chính mình có thể nhận ra hay không? Cái ý niệm này ở trong đầu chợt lóe lên, khóe miệng Nam Cung Kỳ nhếch lên thành một nụ cười châm biếm. Thôi, đèn bàn nên đổi, nhật ký cũng nên thay, tâm tình…… Tựa hồ cũng có thể thay đổi! Sớm biết rằng đứa nhỏ Tiểu Cửu này sẽ như thế, anh sẽ không tốn tâm tư đặt lên người nó! Nay, khổ nhất vẫn là mình…… Đã hai lần rồi, Nam Cung Kỳ a Nam Cung Kỳ, những ngày sau cũng không thể lại làm cho chính mình ăn khổ nữa, những ngày nhớ nhung là dày vò a…… Dày vò…… Ngày 4 tháng 2 năm 2001. Viết, động tác Nam Cung Kỳ có chút thong thả thu lại ảnh, cất nhật ký đi, tắt đèn bàn, đón lấy ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, Nam Cung Kỳ đứng lên cởi áo khoác chuẩn bị lên giường đi ngủ! Đột nhiên tiếng gõ của kịch liệt vang lên. Đôgnj tác Nam Cung Kỳ tạm dừng một chút, chần chờ vài giây, ra khỏi phòng, bật đèn phòng khách lên, sau đó mở cửa ra. Cửa phòng vừa mở, một thanh âm hưng phấn liền vang lên bên tai “Kỳ, em đói bụng……” Khóe miệng Nam Cung Kỳ xuất hiện nụ cười đạm. Quả nhiên lại là con mèo tham ăn Tiểu Thần Quang này…… “Vào đi, buổi tối anh có làm chút điểm tâm đó, còn định để làm bữa sáng ngày mai cho em!” Nam Cung Kỳ xoay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói. “Kỳ, anh thật sự là quá tốt!” Quý Thần Quang nhạc điên nhạc điên giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau Nam Cung Kỳ. “Ăn đi, đêm nay ăn, sáng mai sẽ không có nữa!” Đặt điểm tâm vào trong tay Quý Thần Quang. Nam Cung Kỳ cười ôn nhu, thanh âm cũng thập phần ôn hòa! Động tác ăn của Quý Thần Quang tạm dừng, đôi mắt to sáng ngời lăng lăng nhìn Nam Cung Kỳ “Em, em ăn một nửa, để giành một nửa!” Rất là không tha nói một câu, ngay cả động tác ăn Quý Thần Quang cũng thả chậm lại, trở thành ăn chậm nhai kỹ thưởng thức! Nam Cung Kỳ cười cười, không nói gì vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, ra khỏi phòng bếp, vào phòng khách pha một chén trà đặt lên bàn thủy tinh, nói với Quý Thần Quang vẫn đang đứng trong bếp một câu “Thần Quang, ra phòng khách ăn đi!” “Dạ, em đến đây!” Quý Thần Quang mồm miệng không rõ đáp lại một câu. Sau đó vừa ăn vừa đi tới sô pha. Khi nhìn thấy chén trà trên bàn thủy tinh liền triển khai một nụ cười ngọt ngào với Nam Cung Kỳ, ngay sau đó liền bưng cái chén lên uống một ngụm! Nam Cung Kỳ lẳng lặng nhìn, đáy mắt đạm mạc thu vào ý cười nhè nhẹ. Anh rất thích Tiểu Thần Quang, cười rộ lên trông thuần thuần thấu thấu, vĩnh viễn đều đơn giản vui vẻ như vậy, mỗi lần nhìn cậu cười, anh luôn cảm thấy những ứ đọng trong lòng đều biến mất hoàn toàn! “Thần Quang, Tiêu Dương đâu?” Qua vài phút sau Nam Cung Kỳ thấy Quý Thần Quang đã ăn được kha khá rồi mới cười hỏi một câu. Sao Tiêu Dương lại yên tâm để bảo bối của hắn rời khỏi tầm mắt vậy? Quý Thần Quang uống một ngụm nước, xoa xoa miệng, thỏa mãn nằm trên sô pha, hai tay còn đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa xoa “Hình như anh hai có việc gì đó, bảo em ở nhà đợi anh ấy. Nhưng em đói bụng quá, liền chạy sang đây luôn!” Nói xong, Quý Thần Quang tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Kỳ, liếm liếm môi mình, cười đến giống như một con mèo trộm được cá. “Kỳ, đồ anh làm ngon thật đó!” Khi nói lời này, hai mắt sáng trong suốt của Quý Thần Quang sáng ngời lên giống như bảo thạch vậy! Nghe Quý Thần Quang nói, nhìn cái đĩa đã trống rỗng, ý cười nơi khóe miệng Nam Cung Kỳ càng thêm sâu, đáy mắt lưu chuyển ánh sáng trêu tức nhàn nhạt. “Ăn ngon thì sáng ngày mai cũng không làm cho em!” Vừa nghe lời này, khuôn mặt vui sướng hài lòng của Quý Thần Quang lập tức nhăn thành quả mướp đắng. Đôi mắt to sáng ngời lưng tròng nhìn Nam Cung Kỳ “Vậy chẳng phải sáng mai em sẽ bị đói bụng sao?” Ngữ khí đáng thương hề hề, Quý Thần Quang vừa nói vừa vuốt vuốt cái bụng hơi phình lên của mình, vẻ mặt khổ sở! “Anh biết ngay là em lại sang đây!” Quý Thần Quang đổi giày, đi tới trước mặt Quý Thần Quang, ôm cậu vào trong ngực. “Lại sang bên này hết ăn rồi lại uống?” Nói xong, Quý Tiêu Dương dùng ngón trỏ chọc chọc vào cái bụng hơi phình lên của Quý Thần Quang. “Anh hai, đừng dùng sức. Có chút đau!” Quý Thần Quang nhanh chóng gạt tay Quý Tiêu Dương ra. “Hiện tại biết đau rồi? Vừa rồi sao lại không biết dừng mồm chứ?” Tuy lời nói của Quý Tiêu Dương rất nghiêm túc nhưng tay lại nhẹ nhàng xoa xoa bụng Quý Thần Quang. “Tại ăn ngon quá thôi!” Quý Thần Quang vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng mình. Vẻ mặt ý do vị tẫn. Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nháy mắt với Nam Cung Kỳ ở bên cạnh “Kỳ, về sau đừng làm đồ ngọt cho tt ăn nữa! Không được vài ngày nữa chắc thành con heo béo mất!” “Ân, tớ thấy cũng đúng đấy! Vẫn là cho Thần Quang ăn ít đồ ngọt thôi!” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt của mình, cười phụ họa. “Không được!” Quý Thần Quang lập tức lớn tiếng phản bác! Không có đồ ngọt, cậu sẽ chết! “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào!” Quý Tiêu Dương xoa xoa đầu Quý Thần Quang, không thèm để ý đến lời cậu nói. Ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Kỳ ở bên cạnh, hữu hảo cười cười. Thực rõ ràng là đang cảm ơn anh đêm nay đã chiếu cố bảo bối của mình! Nam Cung Kỳ ôn hòa cười cười. Ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hai anh em bọn họ cười cười nháo nháo, suy nghĩ bất giác lại bắt đầu bay xa…… Chờ lấy lại tinh thần thì phòng khách đã trở nên im lặng tịch liêu, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, ngay cả cửa phòng đều đã đóng lại! Nam Cung Kỳ mang chút cười khổ lắc đầu, sau đó đứng lên đơn giản thu dọn phòng khách một chút liền tắt đèn đi vào phòng mình. Bước chân lại thẳng tắp đi về phía bàn học, đứng trước bàn học, vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chiếc đèn bàn…… Trong trí nhớ, số lần Tiểu Cửu cười có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cùng Thần Quang hoàn toàn là hai loại người khác nhau, hắn là im lặng giống như một thanh kiếm tuyệt thế lạnh lẽo, toàn thân lộ ra sự sắc bén cùng cường thế. Tuy rằng chỉ lẳng lặng đứng không nói lời nào, lại vẫn có thể trở thành điểm sáng trong cả đám người! Khi đó, hắn mới có năm tuổi đã có khí tràng như thế, hiện tại chỉ sợ đã có thể làm cho người ta không thể rời mắt! Mỗi lần nghĩ đến nụ cười của Thần Quang, Nam Cung Kỳ luôn nghĩ khi Tiểu Cửu cười rộ lên sẽ mang bộ dáng thế nào? Anh đã từng thấy Tiểu Cửu cười, nhẹ nhàng nhợt nhạt, lộ ra sự ngại ngùng cùng chất phác. Bộ dáng kia thoạt nhìn mười phần mười khả áo, cùng bộ dáng bình thường của hắn hoàn toàn là hai người khác nhau…… Có phải hay không, chính là bởi vì Tiểu Cửu không thường cười cho nên trong đầu luôn khắc sâu tươi cười khó có được của hắn như thế? Nam Cung Kỳ không biết, chính là năm năm này, anh mơ thấy nhiều nhất đó là khi Tiểu Cửu rời khỏi nhà anh lúc hai tuổi, đôi mắt lộ ra qua kính xe xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn anh, lẳng lặng, sâu thẳm…… Sau đó, là nụ cười của hắn, khi gặp lại sau ba năm xa cách, Tiểu Cửu cười, ngại ngùng mà trúc trắc…… Nhưng đến thời điểm Nam Cung Kỳ từ trong mộng tỉnh lại, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sẽ lâm vào thất thần ngẩn người. Trong đầu luôn bất giác nghĩ sau năm năm xa cách, khi bọn họ gặp lại, Tiểu Cửu sẽ nở một nụ cười như thế nào?…… Nghĩ nghĩ, ánh trăng dần dần biến mất, chân trời lộ ra một đường sáng, một ngày mới lại sắp đến, mặt trời mọc, mặt trời lặn, tấm màn đen buông xuống, ánh trăng dâng lên, một ngày lại qua…… Cứ lặp lại liên tục như thế…… Chờ mong, mất mát…… Ngày từ từ trôi qua. Năm năm, có thể lắng đọng lại rất nhiều thứ…… Đón ánh trăng nhàn nhạt, Nam Cung Kỳ lấy ra một cái hộp to đã chuẩn bị từ trước, cho đèn bàn đã làm bạn với mình tám năm cất vào, còn có cả nhật ký, ảnh chụp, chuông gió…… Tất cả những gì Nam Cung Cửu từng đưa cho anh! Toàn bộ đều bị cất vào trong một cái hộp to tinh mỹ, đặt vào góc tối trong tủ quần áo, giống như trí nhớ của anh bị cất giữ giấu kín trong một góc tối nào đó! Làm xong mọi chuyện, Nam Cung Kỳ thật sâu nhìn ánh trăng một cái. Sau đó thay áo ngủ, nằm lên giường đi ngủ. Trong mộng đêm nay, cái gì cũng không có…… Trống rỗng, cái gì cũng đều không có…… Chính là, bên tai tựa hồ có thanh âm nào đó đang gọi anh! Chợt xa chợt gần…… Kỳ……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]