Bắt đầu từ ngày Nam Cung Kỳ nói những lời đó, Nam Cung Cửu thật sự không nói những câu mê sảng mạc danh kỳ diệu nữa. Chính là…… Chính là…… Nam Cung Kỳ mặt nhăn mày nhíu, vẻ mặt rối rắm, “Tiểu Cửu!” Thanh âm mang theo một loại trọng âm thực bất đắc dĩ! Nam Cung Cửu chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Kỳ, rõ ràng như đang hỏi. Gọi hắn có chuyện gì…… “Trên mặt anh có cái gì sao?” Nam Cung Kỳ buông chén trà trong tay xuống, hai tay chà xát mặt mình, nổi giận đùng đùng hỏi Nam Cung Cửu. Tiểu tử này, mấy ngày trước bảo nó không cần nói linh tinh nữa, nó thực nhu thuận nghe lời. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, Tiểu Cửu cư nhiên trong lúc anh không chú ý mà cứ nhìn mặt anh rồi sững sờ, sững sờ…… Thời gian nhìn chăm chú ngày càng dài làm cho tâm thần anh càng thêm bối rối! “Không!” Nam Cung Cửu khẽ thùy hạ mi mắt, đem ý cười nơi đáy mắt che dấu! Kỳ thật là khả ái…… Nhìn Nam Cung Cửu thu hồi tầm mắt, Nam Cung Kỳ mới một lần nữa bưng chén trà lên, uống một ngụm trà, cầm quyển vở lên nghiêm túc nhìn, tay phải cầm bút, viết viết lên vở, biểu tình trên mặt khi thì buộc chặt, khi thì mềm nhẹ…… Nam Cung Cửu không dấu vết trộm ngắm, trong lòng vui sướng hài lòng rất là cao hứng! Mặc kệ Kỳ làm chuyện gì đều đẹp như vậy! Thật muốn chụp lại. Trong đầu đột nhiên lóe lên ý niệm này, Nam Cung Cửu hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó liền đứng lên đi về phòng. Nam Cung Kỳ dừng bút trong tay, nhìn thoáng qua bóng dáng Nam Cung Cửu. Trong lòng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Cửu trở về phòng cũng tốt, miễn cho lại tiếp tục làm nhiễu loạn nỗi lòng anh, làm cho anh không thể chuyên chú làm bài được. Sau khi Nam Cung Cửu trở về phòng, cầm máy ảnh kỹ thuật số trong tay, người đứng ở cửa nhìn bộ dáng càng thêm chăm chú nghiêm túc của Nam Cung Kỳ ở xa xa, đáy mắt đen như mực có chút ý cười nhu hòa. Nhìn được một lúc, Nam Cung Cửu bước đi nhẹ nhàng chuyển qua chỗ có ánh sáng tốt, chụp một tấm ảnh mà góc nhìn Nam Cung Kỳ đẹp nhất. Ánh sáng đột nhiên lóe lên làm cho Nam Cung Kỳ lập tức từ trong đống bài tập phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng dừng ở trên người Nam Cung Cửu, nhìn máy ảnh trong tay hắn, sắc mặt có chút trầm xuống, “Tiểu Cửu, em làm gì vậy?” Nam Cung Cửu nhìn máy ảnh trong tay, có chút thất thần, đáy mắt đen như mực lộ ra vẻ mê luyến! Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhu hòa chiếu lên người Nam Cung Kỳ, mái tóc anh ở dưới gió nhẹ nhẹ bay, sườn mặt trắng nõn, hẳn là do ánh mặt trời mà tựa hồ có vẻ trong suốt, môi nhẹ cong, hàm chứa một nụ cười khẽ. Toàn bộ ảnh chụp nhìn qua khiến cho người ta cảm giác như một làn gió xuân nhẹ thổi qua, mềm nhẹ mà ấm áp, khóe miệng bất giác khẽ mỉm cười! Kỳ của hắn, thật là đẹp! Nam Cung Kỳ thấy Nam Cung Cửu thật lâu cũng không có đáp lại, chần chờ một chút, liền buông bút xuống, đứng lên nhẹ nhàng đi đến trước mặt Nam Cung Cửu, nhìn ảnh chụp trong tay hắn. Trong lòng hơi hơi gợn sóng. Đây là…… mình sao? “Kỳ, anh thật là xinh đẹp!” Nam Cung Cửu cảm giác được Nam Cung Kỳ đứng bên người mình, lập tức phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng nói với anh một câu, đáy mắt còn có ý cười rõ ràng. “Bậy bạ, sao có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung con trai chứ!” Nam Cung Kỳ vươn tay, đột nhiên lấy mất ảnh chụp trong tay Nam Cung Cửu, nói với Nam Cung Cửu một câu xong liền xoay người đi về sô pha. “Kỳ, chính là xinh đẹp!” Nam Cung Cửu lẳng lặng đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, ánh mắt dừng trên ảnh chụp trên tay anh, vẫn như trước thản nhiên đáp lại một câu. Nam Cung Kỳ nghe mà trong lòng một trận buồn bực, vừa vặn lại đi tới trước bàn, tùy tay cầm một quyển vở lên gõ lên đầu Nam Cung Cửu một cái “Tiểu Cửu, lên lớp không hảo hảo học tập. Con trai là phải dùng từ anh tuấn, đẹp trai để hình dung!” “Vậy Kỳ, tôi là cái gì?” Nam Cung Cửu cũng không có ngốc, trong đôi mắt sáng như sao vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Nam Cung Kỳ. Ánh mắt sáng trong suốt…… “Cái gì là cái gì?” Nam Cung Kỳ bị Nam Cung Cửu đột nhiên dùng đôi mắt sáng trong suốt như vậy nhìn mà có điểm ngây ngẩn cả người! Ngơ ngác hỏi lại. “Tôi là anh tuấn hay là đẹp trai!” Nam Cung Cửu tiến đến trước mặt Nam Cung Kỳ. Khoảng cách của hai người không đến ba cm…… Nam Cung Kỳ có chút bối rối vươn tay đẩy Nam Cung Cửu ra, ánh mắt nhìn về quyển sách trên bàn “Em, em chính là một tiểu thí hài!” Nam Cung Cửu nghe xong, cười cười im lặng ngồi xuống sô pha. Không có nói nữa, ánh mắt lăng lăng nhìn sàn nhà, chính là không có ai biết, khuôn mặt than của hắn đang cười đến vui vẻ…… Bị Nam Cung Cửu nhiễu loạn như vậy, Nam Cung Kỳ cũng không xem nổi sách nữa, lấy ảnh chụp vừa kẹp trong sách ra cẩn thận nhìn. Thực nhìn không ra, Tiểu Cửu tuổi còn nhỏ mà kỹ thuật chụp ảnh đã khá tốt rồi. Ngay cả chính anh cũng thiếu chút nữa không nhận ra được…… “Sau khi xem xong, đưa tôi!” Nam Cung Cửu nhìn Nam Cung Kỳ đang xem ảnh vừa chụp, liền mở miệng nói một câu. Đây chính là bảo bối của hắn! Phải quý trọng! Nam Cung Kỳ nghe xong thì không vui, tầm mắt từ ảnh chụp dời đến trên người Nam Cung Cửu “Dựa vào cái gì, đây là của anh!” Ảnh đẹp như vậy, anh cũng muốn tự mình lưu giữ! “Tôi chụp! Đương nhiên là của tôi!” Đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, thanh âm vẫn bình thản như trước! “Người em chụp là anh, cho nên đương nhiên là thuộc về anh!” Nam Cung Kỳ nói xong, đã cất ảnh vào trong túi. Cuối cùng còn nói với Nam Cung Cửu một câu “Anh còn có bài tập phải làm, em tự chơi đi!” Nói xong, lấy bút chuẩn bị tiếp tục làm bài! Nam Cung Cửu ngồi ở một bên, nhìn Nam Cung Kỳ. Trong lòng như là bị đổ cả một lọ mật vậy, thật ngọt ngào. Bất quá, ngọt thì ngọt, ảnh chụp hắn nhất định phải lấy về! “Kỳ, ảnh chụp phải đưa cho tôi!” Nam Cung Kỳ giống như không có nghe thấy, cầm bút tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên vở. Khóe miệng sau khi nghe thấy lời của Nam Cung Cửu giơ lên một độ cong rất nhỏ! “Không cho, tôi sẽ cướp!” Nam Cung Cửu ngồi gần đến bên cạnh Nam Cung Kỳ một chút, nói với anh một câu. Nam Cung Kỳ vẫn như trước không hề có động tĩnh. Không đưa, khẳng định là không đưa! Đây là anh! Chính là trong lúc Nam Cung Kỳ đang loạn tưởng, đột nhiên cảm giác thân thể của mình bị đẩy ngã ra sô pha, giương mắt liền nhìn thấy Nam Cung Cửu đang ngồi trên người mình, trong đôi mắt đen như mực lóe lên ý cười “Có đưa hay không?” “Không đưa, chính là không đưa!” Nam Cung Kỳ cũng không biết tại sao mình lại có thể trả lời như vậy! Rõ ràng cũng không để ý đến cái ảnh lắm, chẳng qua nhìn thấy bộ dáng Tiểu Cửu để ý như vậy, liền nổi lên tâm tư muốn tranh đoạt! Khó có được một lần nhìn thấy trên khuôn mặt than của đường đệ lộ ra ý cười…… “Tôi đè anh!” Nam Cung Cửu mạnh mẽ đè lên người Nam Cung Kỳ, hai tay ngắn nhỏ ôm chặt lấy cổ Nam Cung Kỳ, khoảng cách mặt hai người không đến năm cm…… “Kỳ, có đưa hay không? Không đưa tôi liền hôn anh!” Nam Cung Cửu nhìn đôi môi của Kỳ ở trong gang tấc, không biết làm sao mà cảm thấy rất muốn hôn xuống…… Cái gì?…… Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt! Tiểu tử này, nói lung tung cái gì chứ! Nam Cung Kỳ dùng sức giãy dụa, muốn đẩy Nam Cung Cửu ra. Nhưng là Nam Cung Cửu bắt đầu từ lúc hai tuổi đã tập luyện, tuy rằng còn nhỏ nhưng là khí lực thì mười phần mười lớn! Hơn nữa, trước kia Nam Cung Cửu còn là sát thủ, đối với phần giữ chặt người khác rất là có kinh nghiệm! Cho nên, Nam Cung Kỳ giãy dụa đến kiệt sức cũng không đẩy Nam Cung Cửu ra được…… “Tiểu Cửu, em xuống dưới cho anh!” Nam Cung Kỳ thở hổn hển, nổi giận đùng đùng nói với Nam Cung Cửu một câu. Trong lòng cũng là phi thường căm tức! Tiểu Cửu này sao lại có khí lực lớn đến như vậy? Chính mình một người mười hai tuổi cư nhiên lại thua Tiểu Cửu mới có năm tuổi? “Không!” Hiện tại Nam Cung Cửu mặc kệ có lấy được ảnh hay không, hắn một lòng nghĩ muốn hôn môi Nam Cung Kỳ, để xem là có hương vị gì. Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu cúi đầu ngày càng thấp, rốt cục cảm giác được nguy cơ, “Tiểu Cửu, em xuống dưới đi, anh không lấy ảnh nữa!” Nói xong, Nam Cung Kỳ xoay đầu sang một bên né tránh môi của Nam Cung Cửu. Đứa nhỏ này, rốt cuộc là phát điên cái gì chứ…… “Kỳ……” Hai tay Nam Cung Cửu giữ lấy đầu Nam Cung Kỳ, không cho anh lộn xộn! Hôn hai lần cũng chưa chạm đến được, Nam Cung Cửu cũng có chút nóng nảy…… “Tiểu Cửu, em điên rồi! Đây không phải là trò chơi!” Nhìn bộ dáng ngày càng nghiêm túc của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ thật sự sợ rồi…… Tiểu Cửu này, có phải là đột nhiên trúng tà hay không vậy? “Hai đứa đang đùa cái gì vậy?” Mẹ Nam Cung thay đổi dép, khi nhìn về phía phòng khách phát hiện hai đứa nhỏ bình thường đều im lặng, cư nhiên lại đang lộn xộn trên sô pha. Trong lòng nhất thời cảm thấy gấp gáp, này đột nhiên là làm sao vậy?…… “Mẹ, mẹ về rồi!” Nam Cung Kỳ thừa dịp Nam Cung Cửu thất thần trong nháy mắt liền đẩy hắn ra, nhảy xuống sô pha. Đứng ra xa xa…… “Kỳ nhi, con nhẹ nhàng một chút, làm Tiểu Cửu ngã bị thương thì làm sao bây giờ!” Mẹ Nam Cung trừng mắt liếc Nam Cung Cửu một cái, đỡ Nam Cung Cửu lên sô pha ngồi. “Tiểu Cửu, có bị thương hay không?” Hiện tại Nam Cung Cửu không muốn nhìn thấy mẹ Nam Cung, đều là nàng làm hỏng chuyện tốt của mình…… Thiếu chút nữa là thành công rồi! “Tiểu Cửu, có phải ngã bị thương rồi hay không? Sao không nói gì?” Mẹ Nam Cung đợi một hồi cũng không thấy Nam Cung Cửu trả lời, trong lòng càng thêm nóng nảy! Đôi tay ở trên người hắn cẩn thận sờ soạng kiểm tra. “Không có việc gì!” Nam Cung Cửu bị động tác của mẹ Nam Cung làm phiền, thản nhiên đáp lại một câu. Thấy Nam Cung Cửu thực sự không có việc gì, mẹ Nam Cung lúc này mới đứng lên nhìn Nam Cung Kỳ bên cạnh “Kỳ nhi, đây là làm sao vậy?” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt của mình “Không có gì, mẹ, con chỉ là đùa giỡn với Tiểu Cửu thôi!” Anh sẽ không nói ra loại chuyện mất mặt này. Mình cư nhiên đánh không lại Tiểu Cửu…… “Ân. Chơi đùa một chút thì không có việc gì. Chú ý đừng để bị thương!” Thấy hai đứa thực sự không có việc gì, mẹ Nam Cung cũng an tâm! Xoay người đi về phòng mình! Trong phòng khách chỉ còn lại Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu…… Né tránh……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]