Chương trước
Chương sau
“Vậy em muốn đi đâu? Làm gì?” Dư mắt nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Quý Thần Quang, đáy mắt Quý Tiêu Dương là vô hạn ôn nhu. Cũng không thèm tranh cãi với bé con nhỏ nhen này nữa! Cảm xúc rầu rĩ này, phải phát tiết một chút mới tốt được! Đợi một hồi vẫn không thấy Quý Thần Quang đáp lại, Quý Tiêu Dương cười vươn tay, cầm lấy bàn tay trái vẫn có chút lãnh lẽo của Quý Thần Quang, đặt trong tay mình, giúp cậu sưởi ấm “Thần Thần, anh nói là hiện tại, trong lòng em có chuyện gì muốn làm, nhất định phải nói cho anh hai biết! Những cái khác thì không cần bận tâm!”
Quý Thần Quang hơi hơi mím môi, trong đôi con ngươi long lanh lóe lên ánh sáng nhè nhẹ. Xem bộ dáng là đang thật sự tự hỏi xem mình đặc biệt muốn làm chuyện gì! Bàn tay trái nằm trong lòng bàn tay Quý Tiêu Dương có chút vô thức nắm lấy ngón tay hắn, từ ngón tay cái bắt đầu niết từng ngón từng ngón một. Theo động tác bắt đầu, đôi môi đang mím của Quý Thần Quang chậm rãi, nhẹ nhàng giương lên một độ cong, nhìn qua tựa hồ như tâm tình đang đặc biệt tốt! Vươn đầu lưỡi, hơi hơi liếm đôi môi của mình, Quý Thần Quang mới mở miệng nói chuyện “Anh ơi, chuyện em muốn làm, chính là cùng anh đi đến những nơi có thể làm cho tâm tình của chúng ta có thể thả lỏng!”
(): nắn, bóp, cấu véo,….. vân vân và mây mây…..=))
Quý Tiêu Dương vừa nghe, hơi hơi sửng sốt một chút! Rồi sau đó mới phản ứng lại. “Thần Thần, có phải cuộc sống hiện tại gây áp lực cho em đúng không?” Chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy? Hắn như thế nào lại không biết? Thần Thần không vui vẻ, hạnh phúc sao…… Hắn đã nghĩ rằng, mỗi ngày Thần Thần đều vui vẻ, hiện tại ngẫm lại, tựa hồ như Thần Thần cười ít hơn trước một chút, cũng không còn tự tại cùng sáng lạn như trước! Trước kia, khi Thần Thần cười, đôi mắt to tròn luôn lóe sáng, khóe miệng cười đặc biệt hồn nhiên, đặc biệt ngây thơ trong sáng! So với ánh mặt trời còn làm cho người ta cảm thấy ấm áp hơn! Còn muốn chói mắt hơn! Nhưng là, nụ cười của Thần Thần bây giờ tựa như trở nên có chút ảm đạm……
“Không có, không phải là ý này! Anh hai, lời em muốn nói cũng không phải là ý tứ này!” Quý Thần Quang cảm giác được anh hai hiểu lầm ý của cậu, vội vàng lắc lắc đầu. Nguyên lai bàn tay đang thoải mái nắm lấy tay Quý Tiêu Dương nháy mắt biến thành ghì chặt, nâng lên đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú Quý Tiêu Dương!
Không phải ý tứ này? Thần Thần muốn nói gì?…… Quý Tiêu Dương trầm tư vài giây, lẳng lặng nhìn hai mắt Quý Thần Quang, trong đôi đồng tử màu đen trong trẻo kia thực rõ ràng phản chiếu lại gương mặt hắn! Trong nháy mắt kia, Quý Tiêu Dương tựa hồ đã hiểu được cái gì đó…… “Thần Thần, em là muốn nói, em muốn hướng tới một cuộc sống tự do tự tại?”
“Ân. Chính là như vậy!” Thấy anh hai rốt cục cũng hiểu được ý tứ của mình, Quý Thần Quang rất là vui vẻ gật gật đầu! Đôi đồng tử màu đen long lanh trở nên sáng trong suốt, giống như là ánh mặt trời phản xạ lại khi chiếu xuống mặt nước tĩnh lặng. Thanh thấu, xinh đẹp!
“Được! Thần Thần, anh hai đáp ứng em! Chúng ta cùng đi mua một trang viên, sau đó trồng ở đấy tất cả những thực vật hoa cỏ mà em thích, có được không nào? Anh hai trồng, em tưới nước! Câu nói kia nói như thế nào nhỉ: Phu phu song song quản gia!” Quý Tiêu Dương cười trêu chọc, ngón trỏ còn thực phong lưu nâng cằm Quý Thần Quang lên, nhẹ cúi đầu xuống, ấn một nụ hôn lên bờ môi cậu! Đáy mắt ôn nhu đều có thể chảy nước rồi! Ánh mắt ôn nhu kia giống như hé ra một cái lưới, gắt gao quấn chặt lấy Quý Thần Quang, trừ bỏ chìm vào trong đó, không còn cách nào khác!
(): câu gốc là ‘Phu thê song song quản gia’ – ý là vợ chồng cùng nhau quản gia đình, cùng nhau làm nhà. còn anh Dương nhà mình muốn nói là chồng chồng cùng nhau làm việc nhà=))
“Anh hai, anh đứng đắn chút đi. Em đang nói chuyện nghiêm túc!” Quý Thần Quang không chịu nổi cái dạng lưu manh vô lại này của Quý Tiêu Dương, vươn tay vuốt ve bàn tay đang nhẹ nắm lấy cằm mình. Thuận tiện làm cho khóe miệng hắn kéo lên thành một nụ cười! Trong giọng nói lộ ra một cỗ bực mình. Anh hai luôn rất thích trêu chọc cậu! Thật là……
“Tôn Hàn, cậu quen một chút là tốt rồi. Khi Tiêu Dương ở bên Thần Quang, luôn luôn là một bộ dáng đứng đắn như vậy đấy!” Nam Cung Kỳ đứng ở cửa khẽ đẩy kính mắt gọng bạc của mình, nói với Tôn Hàn đã dại ra một câu. Nhìn bộ dáng cằm sắp rơi xuống đất của Tôn Hàn, anh liền cảm thấy đặc biệt buồn cười!
Nam Cung Kỳ vừa lên tiếng, Quý Thần Quang mới phát hiện, hóa ra ở cửa còn có hai người đang đứng, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện màu hồng hồng. Có chút không biết nên làm cái gì bây giờ, hít thở sâu một cái mới nói với Nam Cung Kỳ đang trưng vẻ mặt trêu tức một câu “Kỳ, em đói bụng rồi, em muốn ăn canh anh làm!”
“Được, anh lập tức đi làm cho em ăn!” Nam Cung Kỳ cũng không nói gì nữa, rất là sảng khoái gật gật đầu. Sau đó gọi tỉnh Tôn Hàn vẫn còn đang dại ra. Lúc này mới xoay người đi xuống phòng bếp ở dưới lầu! Thần Quang không có việc gì, thật tốt! Trái tim vọt lên tận cổ họng giờ đã có thể bỏ xuống, tươi cười của Nam Cung Kỳ cũng vui vẻ hơn rất nhiều!
“Khụ……” Tôn Hàn tỉnh lại, có chút không dám nhìn Quý Tiêu Dương, chỉ có thể ho khan hai tiếng! Sau đó, một bộ dạng phục tùng cúi đầu hạ thấp mắt đến trước mặt Quý Thần Quang, bắt mạch cho cậu, tâm tư lại vẫn có chút thất thần! Này thật sự là tương phản quá lớn, hình tượng cao lớn của boss ở trong lòng ta……
Quý Tiêu Dương liếc mắt nhìn bộ dáng Tôn Hàn, cũng có chút mất tự nhiên! Bị thủ hạ nhìn thấy bộ dáng này của mình, thật sự là không được tự nhiên! Nhưng là, khi nhìn thấy Tôn Hàn ở lần thứ ba vẫn không thể bắt chuẩn được mạch đập của Quý Thần Quang, không được tự nhiên tỏng lòng lập tức bị thay thế bởi khẩn trương! “Tôn Hàn, cậu chuyên tâm bắt mạch cho Thần Thần đi!”
“Ha ha…… Khụ…… Boss, tôi, tôi biết rồi! Thật ngại quá, nhị thiếu gia!” Tôn Hàn thu hồi tay của mình, nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, xấu hổ cười gượng hai tiếng. Sau đó đem tầm mắt dừng trên người Quý Thần Quang, cười cười xin lỗi. Này vừa nhìn, trong lòng cũng có chút giật mình. Nhìn gần thế này, bộ dạng của nhị thiếu gia thật là xinh đẹp! Làn da trắng mịn, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy đâu! Đôi lông mi thật dài nhẹ nhàng nháy, nhất là đôi mắt, đặc biệt hữu thần xinh đẹp! Anh đã từng gặp qua người xinh đẹp, nhưng sợ là không được đến một phần ba của nhị thiếu gia…… Người xinh đẹp, mà lại không có vẻ nữ tính!
“Không có việc gì, anh cứ bình tĩnh đi! Anh hai chính là thích đùa cợt một chút! Anh nhìn quen là tốt rồi!” Quý Thần Quang nhẹ nhàng cười, đấy mắt mang theo chút giảo hoạt, liếc mắt nhìn Quý Tiêu Dương một cái. Bộ dáng kia giống như là đang nói: Anh xem đi, thuộc hạ của anh đều bị anh làm sợ rồi! Để xem về sau anh còn dám làm ra cái vẻ mặt xấu xa đấy không!
Nhị thiếu gia cười rộ lên thật là đẹp, cả người lập tức hơn vài phần linh động, thật giống như…… Thật giống như nhìn thấy nhị thiếu gia cười, trong lòng mình cũng sẽ bất giác muốn cười! Tôn Hàn có chút si ngốc…… Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người có sức cuốn hút mạnh như vậy! Nhất là, lúc này tâm tình Quý Thần Quang phá lệ thư sướng nhẹ nhàng, cho nên trong tươi cười hơn một chút thanh thấu mà bình thường không có. Sức cuốn hút liền càng thêm sâu sắc!
“Khụ……” Hiện tại, người ho khan đổi thành Quý Tiêu Dương! Nhìn thuộc hạ của mình, ở trước mặt hắn quang minh chính đại nhìn bảo bối của hắn đến thất thần, trong lòng không biết là tư vị gì! Hiện tại, Thần Thần được hoan nghênh là chuyện tốt, theo lý là nên cao hứng, nhưng chính là hắn không thể cao hứng nổi!
Nghe thấy tiếng ho khan của Quý Tiêu Dương, Tôn Hàn mới lấy lại tinh thần, bây giờ lại càng thêm xấu hổ. Đôi mắt thẳng tắp nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn boss, cũng không dám nhìn Quý Thần Quang…… Đầu cúi xuống, có thể nhìn thấy màu đỏ đang lan trên cổ của anh! Người này, cư nhiên khi thẹn thùng lại đỏ hết cả cổ lên……
“Anh hai, anh làm sao vậy, bị cảm sao?” Quý Thần Quang cũng không hiểu gì cả, nghe thấy Quý Tiêu Dương ho khan còn tưởng rằng anh hai bị cảm! Tầm mắt nhát mắt liền dừng trên người anh hai! “Tôn Hàn, anh tới giúp anh hai tôi nhìn xem, có phải anh ấy bị cảm lạnh hay không?”
“Không đâu, Thần Thần đừng lo lắng. Người nên bắt mạch là em đó! Vừa rồi cổ họng anh hai có chút ngứa, hẳn là do lâu rồi không uống nước, có chút khát!” Quý Tiêu Dương còn nói được thực sự nghiêm túc! Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hàn “Tôn Hàn, nhanh chóng bắt mạch cho Thần Thần đi! Nhìn xem nên ăn đồ ăn gì thì tốt!”
“Được, tôi biết rồi, boss!” Tôn Hàn lập tức ổn định cảm xúc của mình, làm cho chính mình ở vào trạng thái tốt nhất, vươn tay bắt mạch cho Quý Thần Quang. Qua vài phút sau, Tôn Hàn mới thu tay lại. “Boss, nhị thiếu gia không có gì nguy hiểm nữa, chính là nên ăn nhiều đồ ăn bổ máu, với uống thuốc đúng giờ là được. Và tận lực đừng để cho miệng vết thương dính nước! Vết thương này đại khái tầm nửa tháng có thể kết vảy. Trong khoảng thời gian này cần đặc biệt chú ý, nhị thiếu gia cậu trăm vạn lần không cần làm vết thương vỡ ra!”
“Tôi biết rồi!” Quý Thần Quang rất là nghiêm túc gật gật đầu. Vừa rồi không có chú ý, hiện tại vừa mới nghe đến hai chữ vết thương mới cảm thấy ẩn ẩn đau ở bên vai phải. Làm cho mặt mày cậu bất giác nhăn lại!
“Thần Thần, có phải đau lắm hay không? Ngoan, đừng lộn xộn! Chờ thêm hai ngày nữa là tốt hơn rồi!” Quý Tiêu Dương vẫn luôn gắt gao nhìn chăm chú vào Quý Thần Quang, thời điểm thấy mặt mày cậu nhăn lại, trong lòng liền một trận phát đau, làm cho hắn có cảm giác hít thở khó khăn……
“Không đau đâu anh hai! Chỉ cần quen một chút là được rồi! Cơ mà đột nhiên không làm được cái gì hết, thật là khó chịu quá à!” Quý Thần Quang nghịch ngợm cười cười, còn lộ ra một bộ biểu tình buồn rầu!
“Không có việc gì, dù sao thì mặc kệ làm cái gì đều đã có anh hai ở đây rồi. Anh hai phi thường vinh hạnh được phục vụ Thần Thần!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang! Dường như đã thật sự rất lâu rồi không có nhìn thấy nụ cười nghịch ngợm đáng yêu của Thần Thần! Thần Thần của hắn, vẫn là ở bộ dạng này là nhìn có sức sống nhất!
“Hai người các cậu thu liễm một chút đi, không đợi lát nữa Tôn Hàn lại ngây ra như phỗng mất!” Nam Cung Kỳ bưng một bát canh lớn, trêu đùa đi vào. Đặt canh lên chiếc tủ đầu giường “Thần Thần, nếm thử xem có ngon không? Anh đã cố ý cho táo đỏ vào đó!”
“Cám ơn Kỳ, em vừa ngửi đã thấy rất thơm rồi! Làm cho em cảm thấy rất là thèm nha!” Quý Thần Quang cười vui vẻ, lấy thìa múc một miếng nhẹ nhàng cho vào miệng. Chậm rãi nuốt xuống, sau đó cười với Nam Cung Kỳ càng thêm đắc ý “Em chỉ biết là, Kỳ làm cái gì cũng đều là mỹ vị hết!”
“Yêu, vậy anh hai làm không phải là mỹ vị sao?” Thấy tâm tình Quý Thần Quang tốt, Quý Tiêu Dương cũng rất vui vẻ tiếp tục trêu chọc cậu! Vừa mới trải qua một màn nguy hiểm, khẳng định đã để lại bóng ma sâu trong lòng Thần Thần. Thừa dịp hiện tại Thần Thần không nghĩ đến, liền đừng để cho em ấy nhớ tới, miễn cho đến tối lại gặp ác mộng sẽ mất ngủ!
Quý Thần Quang lé mắt liếc Quý Tiêu Dương một cái rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn canh! Này rõ ràng là hoa hoa lệ lệ không thèm để ý đến Quý Tiêu Dương…… Anh hai hôm nay thật sự là kỳ quái mà……
“Đáng thương tôi quá à, Thần Thần có Kỳ rồi liền quên luôn người anh hai thân yêu nhất này…… Tôi trở thành một người cô đơn mẹ góa con côi rồi!” Quý Tiêu Dương ôm ngực mình, vẻ mặt mất mát…… Biểu tình trên mặt cũng biểu diễn vô cùng tốt, đặc biệt ai oán……
Tôn Hàn ở một bên lẳng lặng nhìn, khóe mắt run rẩy nghiêm trọng…… Anh đang lo lắng không biết mình có phải hay không nên lặng lẽ rời khỏi phòng? Không thì cứ như vậy, hình tượng boss uy nghiêm ở trong lòng anh liền biến mất hoàn toàn! Nhưng là trong lòng lại cảm thấy luyến tiếc, thật khó có cơ hội mới thấy một màn này……
“Anh hai…… Đừng nháo nữa! Thuộc hạ (cấp dưới) của anh đều ở đây đó!” Quý Thần Quang buông thìa xuống, vươn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy người Quý Tiêu Dương. “Anh cũng không phải không biết lời em vừa nói không phải là ý đó!”
“Vậy ý của Thần Thần là gì? Nhưng vừa mới rồi có người nào đó thực đáng thương bị bỏ lơ nha……” Đáy mắt Quý Tiêu Dương lóe lên ý cười nhè nhẹ! Miệng vẫn nhếch lên như trước, mày rậm còn nhíu lại…… Tỏ vẻ thực rối rắm!
Nam Cung Kỳ rất nhanh liền hiểu được mục đích của Quý Tiêu Dương khi làm như vậy! Anh chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Tiêu Dương khó có được một lần biểu diễn…… Trong đầu tràn ra sự ấm áp cùng hạnh phúc! Đột nhiên rất là nhớ Tiểu Cửu…… Cậu ấy đang ở đâu? Có tốt không? Đã mười tám ngày không có liên lạc gì rồi……
“Là anh hai đó! Đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy! Thôi được rồi, ăn canh đi!” Quý Thần Quang nói xong, liền vươn tay lấy thìa múc một miếng đặt trước mặt Quý Tiêu Dương. Trong tươi cười lóe lên sự mê người……
Ăn canh xong, Quý Thần Quang vì quá mức mệt mỏi mà nằm trong lòng Quý Tiêu Dương ngủ say. Quý Tiêu Dương nhìn gương mặt của Quý Thần Quang ở trong lòng đã có chút hồng nhuận, khóe miệng còn hàm chứa một nụ cười cực nhạt, trong lòng liền cảm thấy cao hứng. Nhẹ nhàng sờ qua mặt mày vui sướng của Quý Thần Quang, ở trong lòng thầm thì: Thần Thần ngoan ngoãn ngủ! Ngủ thật ngon! Hãy mơ về anh hai nhé!
Lẳng lặng nhìn một hồi, thấy Quý Thần Quang đã ngủ say, ánh mắt vẫn luôn ôn nhu của Quý Tiêu Dương nháy mắt trở nên băng hàn! Một phát súng này, hắn muốn trả lại cho Kỷ Nguyên cùng Duy Thiên gấp bội!
……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.