Trong thư phòng
Quý Tiêu Dương nằm tựa vào sô pha, Quý Thần Quang nằm dựa vào lòng hắn, tay hắn không chút để ý nghịch nghịch tóc Quý Thần Quang, biểu tình trên mặt là cười nhàn nhạt, ôn nhu nhàn nhạt, hạnh phúc nhàn nhạt!
Nam Cung Kỳ đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một màn ấm áp như thế, anh đứng ở cửa còn chưa vào, khóe miệng nhịn không được câu lên thành một nụ cười thản nhiên! “Hai con mèo lười nằm phơi ánh trăng!” Nam Cung Kỳ một bên cười, một bên đi về phía cửa sổ sát đất, kéo toàn bộ màn ra. Ánh trăng thanh huy đổ xuống…… Chiếu vào thân thể Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đang nằm trên sô pha, hình ảnh có một chút mộng ảo không nói nên lời!
Hạnh phúc, nguyên lai là đơn giản như vậy! Nam Cung Kỳ đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu như vậy! Khóe miệng cười càng thêm nhu hòa! Nếu là Tiểu Cửu, vậy cậu ấy sẽ xuất hiện biểu tình gì? Nhìn nhìn, trong đầu Nam Cung Kỳ bỗng nhiên dâng lên một câu như vậy! Mặt Tiểu Cửu luôn khốc khốc, lạnh lùng, ngay cả đường cong khuôn mặt đều mang theo một loại cảm giác lãnh tuấn! Thoạt nhìn, có mười phần mười hương vị nam nhân thành thục! Nếu khuôn mặt lãnh tuấn cứng rắn của Tiểu Cửu trở nên nhu hòa, sẽ là tuấn mỹ như thế nào?……
“Hôm nay ánh trăng sáng ghê!” Quý Thần Quang mở to mắt, ánh mắt dừng ở bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Nhìn mặt trăng tròn tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308415/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.