“Thần Thần, để cho mắt của em nghỉ ngơi một chút, em xem gần được một giờ rồi đó!” Quý Tiêu Dương đưa tay gấp lại tập tài liệu đã xử lý xong, đứng lên đi tới trước mặt Quý Thần Quang. Vươn tay vuốt vuốt tóc cậu, đặt một ly trà xanh trước mặt cậu.
“Ân. Dạ!” Quý Thần Quang híp đôi mắt lại, dùng sức chớp chớp vài cái, vươn tay nhu nhu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để cho đôi mắt đau nhức của mình nghỉ ngơi một chút. “Anh hai, ôm một cái!” Quý Thần Quang tựa đầu ra sau, đụng tới là lưng ghế lạnh như băng, cũng không phải là ôm ấp ấm áp của anh hai. Đôi lông mày như họa kẽ nhăn lại, môi giật giật nói thầm một câu.
“Muốn ngủ?” Quý Tiêu Dương tự nhiên ngồi xuống ghế, đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cậu. Hai tay đặt ở huyệt thái dương của cậu, nhẹ nhàng nhu ấn.
“Không có. Chính là mắt đột nhiên nhìn rất nhiều thứ này nọ, có điểm đau!” Quý Thần Quang khẽ nhắm hai mắt, khóe miệng giơ lên một nụ cười khẽ. Trong thanh âm nói chuyện lộ ra một cỗ hưng phấn! Cậu hiện tại là đang giúp anh hai làm việc, thật tốt!
“Nghỉ ngơi một lúc, không vội!” Trong mắt Quý Tiêu Dương có đau lòng nhàn nhạt, bất quá là càng nhiều vui sướng! Thần Thần có thể cười thỏa mãn, cười hạnh phúc, so với cái gì cũng tốt hơn! Chẳng qua là lần đầu tiên em ấy dùng mắt quá độ, sẽ cảm thấy khó chịu! Xem ra, chính mình phải nhớ kỹ thời gian để nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308393/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.