Ba ngày sau, Quý phụ được chuyển tới phòng bệnh bình thường. Quý Tiêu Dương phân phó Tinh Thập cùng Tinh Thập Nhất hảo hảo chăm sóc Quý phụ, còn mình thì mang theo Quý Thần Quang cùng mấy người Nam Cung Kỳ vội vàng quay về thành phố C.
Xem xong phần tư liệu cuối cùng, Quý Tiêu Dương đứng lên, pha một ly cà phê, uống một ngụm, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút vẫn là lấy di động ra ấn một dãy số.
Điện thoại vừa thông, đối phương lập tức nhận điện “Boss?”
“Tống Thanh, phân phó năm người đến thành phố Y, âm thầm bảo vệ thật tốt ông nội cùng bà nội ta, gọi thêm hai người nữa âm thầm bảo vệ ba ta! Nhớ kỹ, đừng để cho bất luận kẻ nào biết!” Thanh âm Quý Tiêu Dương rất là nghiêm túc.
“Được, tôi đã biết!” Tống Thanh kiên định trả lời.
Lúc này Quý Tiêu Dương mới thấy vừa lòng, ngắt điện thoại, bỏ vào trong túi quần, ngẩng đầu chống lại ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Kỳ “Tiêu Dương, đây là vì cái gì?”
“Để phòng ngừa Kỷ Nguyên ‘chó nóng nảy khiêu tường’!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu.
(): một thành ngữ của TQ tương tự câu ‘con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người’
Nam Cung Kỳ nghe lời này, đáy mắt hiện lên hoang mang, suy tư vài giây, ánh mắt hoang mang của Nam Cung Kỳ hiện lên tinh quang, sáng ngời hữu thần nhìn về phía Quý Tiêu Dương “Tiêu Dương, không phải là cậu đã có chủ ý gì rồi đấy chứ?”
“Xem là như vậy đi!” Quý Tiêu Dương khẽ gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308391/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.