Rốt cục cũng giúp Thần Thần tắm rửa xong! Quý Tiêu Dương nhẹ thở ra một hơi, sau đó ôm Quý Thần Quang đã muốn mơ mơ hồ hồ về phòng, tùy ý để cho cậu mặc một bộ áo ngủ, mềm nhẹ đặt cậu lên giường. Ngồi ở bên giường nhìn Thần Thần mơ hồ, khuôn mặt phấn hồng, đôi mắt to sáng ngời khẽ nhắm, hơi hơi thượng kiều lông mi, nhẹ nhàng rung động, đôi môi vẫn như trước chu lên, thường thường phun ta từng đợt từng đợt hương rượu nồng!
“Thần Thần, ngủ ngon, ngoan ngoãn ngủ đi!” Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua, cúi đầu nhẹ hôn lên trán Quý Thần Quang, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng phiêu đãng bên tai Quý Thần Quang.
Nói xong, Quý Tiêu Dương liền đứng lên đi vào phòng tắm. Hắn cũng phải tắm rửa một chút, có chút buồn ngủ rồi!
Quý Tiêu Dương không biết, ở trong nháy mắt hắn vừa mới tiến vào phòng tắm, Quý Thần Quang nguyên bản đang khẽ nhắm mắt đột nhiên hai mắt sáng ngời mở to, bên trong lưu chuyển quang mang mê muội. Môi khẽ hé mở thì thầm nói “Em sẽ không ngủ……”
Vì thế chờ khi Quý Tiêu Dương mặc áo ngủ bước vào phòng liền thấy Quý Thần Quang mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu……
“Thần Thần, sao lại tỉnh rồi? Có phải không thoải mái hay không?” Quý Tiêu Dương đi nhanh vài bước, ngồi xuống bên giường vươn tay sờ sờ cái trán Quý Thần Quang. Hoàn hảo không có phát sốt! Trong lòng nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quý Thần Quang không đáp lại mắt, một đôi mắt sáng ngời vẫn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308383/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.